Sau khi Cố Hiểu Phương nhận được đầu tư, ngựa không dừng vó mà đi tìm mấy người bạn học lúc trước cùng chung chí hướng, bắt đầu cùng nhau nỗ lực khai phá trò chơi trên web của bọn họ.

Không quá mấy ngày, trò chơi đào quặng bên này của Vu Cẩn rốt cuộc cũng đã làm được.

Vu Cẩn trực tiếp gửi liên kết của trang web sang cho Ôn Chỉ Văn.

Sau khi Ôn Chỉ Văn nhận được, lập tức khen ngợi Vu Cẩn một hồi nữa, sau đó mới vui sướng mở trang web ra chơi trò chơi.

Nhìn thấy giao diện trò chơi, Ôn Chỉ Văn cảm thấy có lẽ Vu Cẩn hơi có chủ nghĩa hoàn mỹ, hình dạng của mỗi một cục đá đều rất hoàn hảo, khó trách Vu Cẩn làm lâu như vậy, không biết chừng cô ấy đã bỏ hầu hết thời gian vào nó...

Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Chỉ Văn chơi trò chơi đào quặng phong cách hoàn hảo đẹp đẽ như thế, tuy rằng cô cảm thấy cũng không cần thiết phải làm đẹp đến như vậy...

Nhưng có trò chơi để chơi, Ôn Chỉ Văn vẫn rất là vui vẻ.

Cô dành hầu hết thời gian ban ngày để chơi trò chơi này. Nhìn chằm chằm màn hình máy tính vào thời gian dài, cô cảm thấy hai mắt mình sắp mù luôn.

Chờ đến khi chạng vạng, khi Vu Cẩn tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, và sau khi mở trò chơi ra nhìn thấy chiến tích của Ôn Chỉ Văn, cô ấy chỉ biết im lặng.

Nhìn thấy Ôn Chỉ Văn vẫn còn đang online, cô ấy bèn gửi tin nhắn sang: "Thế mà chị lại chơi lâu như vậy?"

Ôn Chỉ Văn không chút hoang mang mà kết thúc một ván mới click mở khung thoại của Vu Cẩn ra: "Vậy mà một ngày cứ vậy đã trôi quai"

Ôn Chỉ Văn: "Haizz, chủ yếu là cái trò chơi này của em, đến lúc thất bại mà còn phải chơi lại từ đầu, rất khiến người khác bực mình..."

Ôn Chỉ Văn: "Hay là em cho chị một cái buff đi, cài đặt tài khoản khi mới bắt đầu của chị thành vô hạn, để chị có thể chơi mãi được."

Vu Cẩn: "Không được, em là người có nguyên tắc."

Ôn Chỉ Văn: "..."

Được rồi, nếu Vu Cẩn không muốn, cô cũng không bắt buộc. Ôn Chỉ Văn: "Vậy chị chia sẻ địa chỉ web ra ngoài được chứ? Chỉ có một mình chị chơi thì cũng quá lãng phí."

Dù sao trò chơi cũng làm ra rồi, coi như là tạo phúc cho quần chúng cư dân mạng.

Lúc này Vu Cẩn không phản đối, trả lời lại: "Tùy chị."

Sau khi nhận được câu trả lời, Ôn Chỉ Văn thuận tay click mở một cái diễn đàn thường dùng, đăng một bài lên đó.

Tiêu đề rất cẩu thả, chỉ có một dòng chữ vô cùng đơn giản: [ đề cử cho mọi người một trò chơi nhỏ, dễ chơi mà lại rất vui ]

Nội dung cũng đơn giản thô bạo như vậy, chỉ dán địa chỉ web liền xong việc.

Sau khi đăng bài lên rồi thoát khỏi diễn đàn, Ôn Chỉ Văn nhìn thời gian, thầm than một tiếng chết rồi, sau khi nói với Vu Cẩn một câu thì vội vàng đóng máy tính.

Lúc này đã gần đến giờ cơm chiều.

Hôm nay Vu Hoài Ngạn không gọi điện thoại về nói muốn tăng ca, cho nên khả năng cao là anh sẽ trở về ăn cơm.

Ôn Chỉ Văn vội vội vàng vàng chạy xuống dưới tầng, quả nhiên vừa mới ngồi xuống bàn ăn không bao lâu, Vu Hoài Ngạn đã trở lại. Lúc xuống dưới tầng, Ôn Chỉ Văn bớt thời gian lướt qua điện thoại bị cô vắng vẻ cả ngày một chút, sau đó khiếp sợ phát hiện vậy mà ban ngày Vu Hoài Ngạn đã gửi cho cô mấy tin nhắn!

Thế mà cô không trả lời lại một tin nhắn nào...

Lúc này nhìn thấy Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn không khỏi có chút chột dạ.

Sau khi chào hỏi anh qua loa, Ôn Chỉ Văn cầm chén lên, ý đồ dùng việc vội vàng ăn cơm để lừa dối qua cửa.

Nhưng mà Vu Hoài Ngạn lại lập tức đi về phía cô rồi đứng yên ở trước mặt cô.

Trái tim Ôn Chỉ Văn nhảy dựng lên.

Không phải là người đàn ông này đang muốn tìm cô tính sổ đấy chứ? Không phải chỉ là không trả lời tin nhắn của anh thôi sao? Lại mang thù như vậy?!

Vu Hoài Ngạn khom người xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play