"Tớ có một người bạn, vợ của anh ta ở phòng nói chuyện nói chuyện phiếm với người khác, kết quả lại chạy trốn với cái người đàn ông ở trên mạng kia." Người bạn kia lắc đầu nói.

Nghe thấy lời này, ngón tay Vu Hoài Ngạn đập gõ nhẹ lên trên mặt bàn một hồi.

Anh nhớ tới hình như Ôn Chỉ Văn cũng tốn rất nhiều thời gian ngâm mình ở trên mạng.

Nhưng chỉ dùng mấy chữ nói chuyện phiếm với người ta ở trên mạng, ngay cả mặt cũng chưa gặp qua, làm sao có thể sinh ra tình yêu?

Vu Hoài Ngạn cảm thấy không quá đáng tin.

"Hình như bây giờ còn rất nhiều đôi yêu nhau trên mạng hẹn gặp mặt ngoài hiện thực.” Người bạn kia lại nói: "Nhưng đại đa số đều là thấy quang chết, sau khi gặp mặt phát hiện đối phương hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình, phòng nói chuyện và diễn đàn bởi vì loại chuyện này mà còn cãi nhau rất kịch liệt, thoạt nhìn rất thú vị."

"Cái người đàn ông trẻ tuổi ở dưới lầu kia vừa thấy đã biết là đang đợi đối tượng yêu đương qua mạng rồi!" Người bạn kia cảm thấy hứng thú nói: "Tớ đúng là hơi tò mò về người mà cậu ta chờ là người như thế nào!"

Vu Hoài Ngạn cảm thấy hơi nhàm chán.

Người bạn kia lại hứng thú bừng bừng mà cứ ghé vào bệ cửa sổ nhìn xuống.

Đang lúc Vu Hoài Ngạn do dự có nên chào đi về hay không, người bạn kia lại có phát hiện mới.

"y da, tới rồi tới rồi!" Người bạn kia thấy cái gì, thuận tiện còn gọi cả Vu Hoài Ngạn cùng nhau xem: "Thế mà lại là một người đẹp, tên nhóc này có vận may không tồi đâu, nhìn từ xa đúng là trai tài gái sắc."

Vu Hoài Ngạn nhìn thoáng qua xuống dưới, sau đó tâm mắt khựng lại.

Người bạn kia thu hồi tầm mắt, còn chuẩn bị cảm thán một câu, lại thấy Vu Hoài Ngạn đột nhiên đứng lên, biểu tình trên mặt có chút khó coi: "Xin lỗi không tiếp được."

Người bạn kia há miệng thở dốc, lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã thấy anh nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Không hiểu ra sao mà nhìn bóng dáng rời đi của Vu Hoài Ngạn, người bạn kia lấy làm lạ nói: "Cái người này đột nhiên làm sao vậy chứ?"

*

Cùng thời khắc đó.

Trên đường cái người đến người đi ở trung tâm thành phố, Ôn Chỉ Văn trực tiếp sững sờ ở tại chỗ.

Người đang đứng trước mặt cô có dáng người cao lớn mảnh khảnh, tóc dài tới cổ, khuôn mặt cũng vô cùng thanh tú nho nhã, nhưng kết hợp với cách ăn mặc và khí chất cả người, vừa thấy là có thể biết đây là một người đàn ông trẻ tuổi.

Quan trọng nhất chính là, trong tay anh ta còn cầm một bó hoa hồng...

Đây là tín vật mà bọn họ đã hẹn trước để nhận ra nhau.

Lúc Ôn Chỉ Văn ngạc nhiên nhìn người đàn ông này, tầm mắt của người đàn ông kia cũng nhanh chóng chuyển từ trên mặt Ôn Chỉ Văn đến bó hoa hồng trên tay cô.

Trong lúc nhất thời, hai người đối diện lẫn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Thời gian dường như trôi qua rất lâu, nhưng thật ra cũng chỉ mới vài giây, Ôn Chỉ Văn mới thử hỏi câu: "Chuyện đó, cậu chính là Cố Hiểu Phương?” Người đàn ông kia gật đầu, biểu tình ngạc nhiên khôn kể, nuốt nước miếng nói: "Là tôi, cô... Là YJ?"

"Cậu không phải nữ sao?"

"Chẳng lẽ cô... không phải nam sao?"

Đang lúc hai người đang hết sức khiếp sợ, sau lưng bọn họ đột nhiên truyền đến một giọng nói chứa đựng chút tức giận: "Hai người đang làm gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play