Dù ở bất kỳ phương diện nào, người mất mặt sẽ là cô, Vu Hoài Ngạn giống như chẳng có chuyện gì.

Ôn Chỉ Văn thật sự tức không chịu nổi, cô quay người, đưa lưng về phía anh, chỉ để cái ót xinh đẹp của mình đối diện với anh.

Làm sao Vu Hoài Ngạn không biết cô đang cáu gắt nhưng anh không giận, cứ thế mà trực tiếp khom người xuống ôm cả người và chăn, vác lên vai mình.

Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn đang nằm yên trên giường bỗng nhiên bị nâng lên không trung, sau đó nằm oặt lên vai anh khiến cô bị dọa phải thốt lên một tiếng: "Anh làm gì vậy? Tha em xuống!"

Vu Hoài Ngạn vỗ vào mông cô cách một lớp chăn, tiện thể xốc người cô lên, vừa bước đi vừa cười nói: "om em xuống lầu ăn cơm."

Ôn Chỉ Văn tức muốn đá anh nhưng hai tay và cả hai chân cô đều bị quấn chặt trong chăn, cô căn bản không thể nào thoát ra được.

Thế này có thể nói chính là tự mua dây buộc mình rồi.

* Buổi sáng hôm sau, Ôn Chỉ Văn ngủ lấy lại SỨC.

Khi cô thức dậy thì Vu Hoài Ngạn đã đến công ty.

Cô cứ ngồi mê mang trên giường như thế, đợi cho đến khi tỉnh táo hơn chút ít mới đứng lên đi rửa mặt.

Trong lúc đánh răng, Ôn Chỉ Văn không thể nào tránh khỏi nhìn thấy bề mặt bàn rửa mặt, và tấm gương trước mặt mình, khiến cô nhớ đến chuyện xảy ra chiều hôm qua...

Cô không muốn bước vào nhà tắm này nữa.

Đi xuống lầu, lúc này dì Dương đã đến.

Sắc mặt của Ôn Chỉ Văn vẫn như thường lệ, cô lên tiếng chào dì Dương.

Cô chú ý thấy sắc mặt dì Dương vẫn giống như thường ngày, Ôn Chỉ Văn mới lặng lẽ thở dài một hơi.

Ngồi vào ghế sofa, Ôn Chỉ Văn buồn bực lấy điện thoại di động ra, thế mà sau đó cô lại phát hiện trong máy có một tin nhắn, là tin nhắn Vu Hoài Ngạn đã gửi cho cô từ một giờ †rước.

Ôn Chỉ Văn ngạc nhiên nhấn mở. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ một câu: "Thức dậy chưa?" Trước đây người đàn ông này không phải cảm thấy gửi tin nhắn rất phiền sao?

Mỗi lần cô gửi tin nhắn cho anh, anh đều trực tiếp gọi lại.

Hôm nay sao thế nhỉ? Đổi tính rồi sao?

Ôn Chỉ Văn chìm vào im lặng.

Sau cùng cô rút ra được kết luận thế này. Nói không chừng người đàn ông này đang cảm thấy áy náy.

Ôn Chỉ Văn vốn dĩ muốn trả lời cho anh một tin nhắn nhưng cô cảm thấy nên lơ anh một lúc đi.

Điện thoại vừa bị khép lại thì lập tức có một cuộc điện thoại gọi đến.

Ôn Chỉ Văn vô cùng ngạc nhiên. Thời này vẫn chưa có chức năng biểu thị đã đọc tin nhắn, lẽ nào người đàn ông Vu Hoài Ngạn này có thiên lý nhãn nên mới biết cô đã đọc tin nhắn nhưng cố ý không trả lời anh?

Mở điện thoại ra nhìn. Ôn Chỉ Văn phát hiện bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Gọi điện thoại đến lúc này không phải Vu Hoài Ngạn mà là Điền Hân.

Ôn Chỉ Văn nhấn phím nhận cuộc gọi, lập tức tiếng nói của Điền Hân rất phấn khởi đã truyền đến: "Chị Chỉ Văn, em đã quyết định hủy hôn. Em đã nói chuyện với mẹ em, lúc đầu em còn cho rằng bà sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ đến sau cùng bà ấy lại ủng hộ em."

"Rất tốt." Ôn Chỉ Văn cũng vui mừng cho Điền Hân.

Cô cảm thấy mẹ của Điền Hân là một người rất thông suốt.

*

Ở thời đại này, từ hôn cũng chẳng phải chuyện gì quá vinh quang, đặc biệt với phía nhà gái mà nói, họ rất dễ bị người ngoài chỉ trỏ to nhỏ, sau đó còn bị người ta suy đoán người con gái này có phải có vấn đề gì không.

Có một số cha mẹ, dù họ đã biết nhà trai có vấn đề nhưng vì mặt mũi mà vẫn để con gái mình kết hôn.

Vì vậy khi nghe Điền Hân nói không gặp phải trở ngại vào ở phía cha mẹ của cô ấy, Ôn Chỉ Văn thật sự rất vui mừng cho cô ấy.

"Em dự định hôm nay sẽ hẹn anh ấy ra nói rõ trước." Điền Hân còn nói: "Sau đó để người của hai nhà nói chuyện lại một lần nữa."

"Em đi một mình sao? Có muốn chị tìm người đi với em không?" Ôn Chỉ Văn nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play