"Nghe em nói anh có nhiều ưu điểm đến vậy..." Vu Hoài Ngạn mở miệng một lần nữa.

Chưa nói xong Ôn Chỉ Văn đã gật đầu lia lịa, lần này đúng là cảm nhận chân thật của cô.

"Vậy em còn nhớ nhung cái gì mà sói con hay chó con?” Vu Hoài Ngạn đột nhiên xoay chuyển câu chuyện.

Sói con? Chó con? Cô còn biết đặt tên.

Ngay lúc này giống như có một luồng sấm sét vừa mới đánh xuống.

Ôn Chỉ Văn không nghĩ đến mình đã phải tốn công tốn sức biết bao nhiêu nhưng vẫn không thể thoát khỏi chủ đề này.

"Sao không nói chuyện nữa?" Vu Hoài Ngạn hỏi.

"Em đâu có nhớ nhung sói con chó con gì đó. Em chỉ là đưa ra đề nghị cho Điền Hân mà thôi. Hơn nữa, hoa dại làm sao thơm như hoa trong nhà, sói con hay chó con gì đó sao có thể vượt qua ông xã anh!" Ôn Chỉ Văn không thèm đếm xia nói.

"Thật sao? Anh còn tưởng rằng mình kém cỏi hơn sói con và chó con gì đó đấy." Vu Hoài Ngạn cố ý nhắc lại một lần nữa.

Cả đời này Ôn Chỉ Văn không muốn nghe mấy chữ này nữa rồi.

Chỉ trách người đàn ông Vu Hoài Ngạn này không biết xấu hổ, còn không biết sói con hay chó con gì đó cũng đều còn nhỏ cả sao, anh đã chừng này tuổi rồi nhưng còn không biết xấu hổ đi so sánh với các đàn em.

"Đúng đúng đúng. Làm người vẫn tốt hơn, chúng ta đừng đi so sánh với chó nữa nhé!" Ôn Chỉ Văn thành khẩn nói.

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Anh luôn cảm thấy lời này là đang mắng anh.

Lời vừa rồi của Ôn Chỉ Văn đúng là mang ý trả đũa. Đề phòng Vu Hoài Ngạn còn kịp phản ứng nên cô nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Ông xã, anh từ công ty về đây sao?"

"Không phải. Anh đi thẳng về nhà." Vu Hoài Ngạn lườm cô, anh còn nói: "Nói chuyện trong điện thoại tối qua, anh còn cho rằng em muốn nhanh chóng gặp anh. Xem ra anh nghĩ nhiều rồi."

Ôn Chỉ Văn sững sờ, trong đầu tự động lập lại lời anh vừa nói.

Cho nên anh tưởng rằng mình muốn gặp anh, vì vậy mới vội vàng trở về nhà như thế?

Không biết vì sao, sau khi rút ra kết luận này Ôn Chỉ Văn không khỏi cảm thấy tâm trạng mình rất vui.

Khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.

Nhưng lúc này Vu Hoài Ngạn vẫn đứng lên, nói: "Anh đi nghỉ ngơi một lúc đã."

Đứng lên là lập tức đi luôn.

Ôn Chỉ Văn ngồi trên ghế sofa nhìn theo bóng lưng rời đi có chút mất mát của anh, vẻ mặt cô bắt đầu rầu rĩ.

Cho nên vừa rồi cô đã cố gắng dỗ dành anh vẫn chưa dỗ được. Không biết vì sao cô đột nhiên phát hiện người đàn ông này lại trở nên không còn dễ dàng nhìn thấu nữa rồi.

Ôn Chỉ Văn vô lực nằm sấp xuống ghế sofa, để phía sau lưng mình đón lấy ánh nắng ấm áp.

Mãi đến khi nhiệt độ của mặt trời xuyên qua quần áo, làm nóng đến da thịt của mình, cô mới ngồi dậy, nhảy khỏi ghế sofa, bước nhẹ nhàng vào phòng ngủ.

Trên giường không có người, Vu Hoài Ngạn vẫn còn ở trong phòng tắm. Ôn Chỉ Văn đi đến, tay phải đặt lên chốt cửa, cửa không khóa, cửa được mở ra rất dễ dàng.

Vu Hoài Ngạn đang chuẩn bị tắm rửa, quần áo đã cởi được một nữa, cả người từ trên xuống dưới cũng chỉ còn lại một chiếc quần dài.

Nhìn thấy cửa được mở ra, anh quay sang hỏi một câu: "Sao thế?"

Ánh mắt của Ôn Chỉ Văn quét qua nửa thân trên của anh, nhưng rất nhanh sau đó cô đã di chuyển ánh mắt mình đi.

Dù đã quan hệ thân mật rất nhiều lần nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn không thể không kiêng ky gì mà nhìn chằm chằm vào cơ thể anh như vậy.

Ôn Chỉ Văn lén lút ho khan một tiếng: "Việc kia... Thật ra không phải anh đã nghĩ nhiều đâu!"

Cô nói một câu không đầu không đuôi, Vu Hoài Ngạn không hiểu cô muốn nói gì.

"Em có ý gì?" Anh hỏi.

"Chuyện tối hôm qua..." Ôn Chỉ Văn bắt đầu muốn bỏ cuộc không nói nữa rồi.

Cô cảm thấy chắc chắn là do mình đã choáng đầu, nếu không sao phải rầu rĩ khi nhìn thấy bóng lưng mất mát khi anh rời đi như thế, còn cố ý chạy đến đây giải thích một câu. "Không có gì. Anh tắm rửa đi, em..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play