Sau khi vào phòng khách, hai người ngồi xuống ghế sofa, Ôn Chỉ Văn rót cho Điền Hân một ly trà, sau đó mới mở miệng hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì? Bây giờ có thể nói rồi chứ?"
Điền Hân nâng ly trà lên, rầu rỉ thở dài, nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là em gặp phải chút chuyện trên phương diện tình cảm mà thôi. Em nghĩ để chị Chỉ Văn tham khảo giúp em.
Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Điền Hân lại nói: "Chị Chỉ Văn, chị đã kết hôn rồi, em cảm thấy chị sẽ có kinh nghiệm."
Nghe thấy câu nói sau cùng kia của Điền Hân, Ôn Chỉ Văn suýt nữa đã sặc nước trà.
Điền Hân lấy ở đâu ra ảo giác cho rằng mình có kinh nghiệm nhỉ?
Mấy chuyện giống như tình cảm thế này, Ôn Chỉ Văn mới không mong muốn bị chìm vào đó, nếu không chỉ cần một chút sơ sẩy có thể sẽ biến bản thân từ trong ra ngoài không ra người nữa.
Nhưng cô lại rất yêu thích cô gái Điền Hân này, Ôn Chỉ Văn đã âm thầm xem cô ấy giống như bạn bè tốt của mình, mà đối phương còn là người hợp tác làm ăn với cô nên Ôn Chỉ Văn không thể từ chối được.
"Em nói chị nghe thử xem, nhưng chị cũng không nhất định có thể giúp được em đâu nhé." Ôn Chỉ Văn nói.
Điền Hân lập tức gật đầu: "Em biết."
"Chị Chỉ Văn, trước đây có phải em đã từng đề cập với chị việc em đã có người đính hôn rồi không?" Điền Hân mở miệng lần nữa.
"Chị không có ấn tượng." Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ một lúc mới nói.
"Vậy em sẽ nói lại từ đầu vậy." Điền Hân nói.
Khi Điền Hân đến tuổi trưởng thành, gần chỗ cô ấy ở có một bà mai đã giới thiệu cho cô ấy một đối tượng, sau khi gặp nhau, ấn tượng của hai người về nhau cũng không tệ nên cứ thế mà trở thành người yêu, và đến cuối năm ngoái thì cả hai cũng đã đính hôn với nhau.
Ban đầu, kế hoạch của họ chính là sẽ kết hôn vào năm nay, nhưng vì một năm nay Điền Hân luôn bận bịu cho sự nghiệp nên hôn nhân đành phải chậm trễ hơn.
Hiện tại bên nhà trai hối thúc không ngừng, Điên Hân cũng không biết nên làm sao bây giờ. "Vậy em có muốn năm nay kết hôn không?" Ôn Chỉ Văn nói.
"Em cũng không biết. Cuối năm ngoái đã hẹn sẽ kết hôn vào năm nay, khi đó em thật sự không có ý kiến gì cả. Thế nhưng lúc này công ty của chúng ta đang trong giai đoạn phát triển, em cảm thấy chuyện kết hôn cũng không cần thiết phải gấp gáp như vậy..."
"Vậy đàng trai bên kia nghĩ như thế nào? Họ có biết suy nghĩ của em không?" Ôn Chỉ Văn lại hỏi.
"Biết." Điền Hân buồn bã gật đầu: "Họ rất không đồng ý chuyện em dốc hết tâm sức vào công việc, thúc giục em nên nhanh chóng kết hôn."
Ôn Chỉ Văn nghe vậy thì hơi nghi ngờ nhìn Điền Hân.
Hiện tại chỉ có một mình Ôn Chỉ Văn biết đến mỗi tháng Điền Hân có thể kiếm được một khoản tiền không nhỏ. Đối diện với một khoản tiền lớn như vậy nhưng đối phương lại không động tâm, ngược lại còn khuyên cô ấy đừng dốc hết lòng vào cửa tiệm.
Điền Hân cũng biết Ôn Chỉ Văn nghi ngờ chuyện gì, cô ấy ngượng ngùng giải thích thêm: "Mẹ em cảm thấy không nhất thiết phải để lộ chuyện tiền tài ra ngoài cho đối phương để ý, ở bên ngoài mẹ em thường nói em chỉ là một nhân viên bình thường của tiệm cắt tóc, cho nên..."
Ôn Chỉ Văn xem như đã hiểu.
Cô hoàn toàn không cảm thấy cách làm này của mẹ Điền Hân có gì không đúng.
Tiền tài có thể khiến lòng người thay đổi, vĩnh viễn đừng dùng tiền tài để thử nghiệm lòng người.
Dù có là người thân thiết nhất cũng không ít người đã trở mặt vì tiền.
Điền Hân là một cô gái, cô ấy không để lộ tài sản của cá nhân chỉ để bảo vệ chính mình là không có gì đáng trách.
Điền Hân nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Ôn Chỉ Văn cũng không có gì là không tốt thì không khỏi thở dài một hơi.
Bản thân cô ấy cũng cảm thấy mẹ mình làm vậy là rất đúng.
Giống như bây giờ, với những người họ hàng thân thiết của mình, Điền Hân cũng chỉ nói rằng mình đang làm công cho Ôn Chỉ Văn, căn bản cũng chẳng phải vị trí gì ghê gớm, thế nhưng vẫn có không ít người muốn lấy sự quen biết với cô ấy để nhét người nhà mình vào tiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT