Bởi vì hôm nay Ôn Chỉ Văn đã đi đón Vu Hoài Ngạn, hai người dùng cơm ở bên ngoài xong mới trở về, mà lúc về cũng đã lái xe của Ôn Chỉ Văn.

Trong khi xe của Vu Hoài Ngạn vẫn còn ở công ty, chưa lái về.

Lúc này Vu Hoài Ngạn muốn ra ngoài nên rất đương nhiên sẽ lái xe của Ôn Chỉ Văn.

Vu Hoài Ngạn ra ngoài cũng không phải việc gì lớn, chỉ là một số tin tức ngầm về việc phải có giấy phép nếu sản xuất điện thoại di động sau này.

Việc này cùng một nhịp thở với tương lai của công ty, anh không thể không đi xem một chuyến.

Lúc nói xong mọi chuyện, trở về nhà cũng đã hơn mười giờ khuya.

Lái xe về đến nhà, Vu Hoài Ngạn định tắt đèn, xuống xe, nhưng đột nhiên nhớ đến trước khi đi Ôn Chỉ Văn đã nhờ anh tìm đồ giúp.

Trong xe bóng đêm đen kịt, ánh đèn cũng chỉ có giới hạn, huống chỉ lại là tìm món đồ nhỏ như hoa tai. Vu Hoài Ngạn tìm ra một chiếc đèn pin, trước tiên chiếu đèn lên ghế phụ nhìn một lúc cũng không tìm thấy.

Nhớ lại lúc đó mình đã ôm cô đến ghế lái bên này, Vu Hoài Ngạn dứt khoát soi về phía này tìm kiếm.

Đèn pin trong tay anh vừa soi qua, quả nhiên bên dưới đáy ghế ngồi có món đồ gì đó đã phản xạ ánh sáng trở lại.

Anh khom người nhặt chiếc hoa tai kia, khi sắp đóng cửa xe, anh lại nhìn thấy dưới ghế ngồi hình như còn có thứ gì đó kẹt lại.

Anh đưa tay rút ra.

Thoạt nhìn là một tờ hóa đơn.

Bình thường Ôn Chỉ Văn có thói quen thích là sẽ mua mua mua, có thể sau khi mua gì đó thì không cẩn thận làm rơi hóa đơn ở đây.

Vu Hoài Ngạn cũng không xem là gì, khi anh muốn cất đi thì đèn pin trong tay vừa soi lên làm hàng chữ trên tờ hóa đơn hiện ra rất rõ ràng ”... du lịch".

Vu Hoài Ngạn nhíu mày, mở hóa đơn ra xem kỹ hơn.

*

Ôn Chỉ Văn vẫn nằm lì trên giường đọc tiểu thuyết.

Từ sau khi hiểu biết đến thú vui với máy vi tính, Ôn Chỉ Văn giống như mở ra cánh cửa một thế giới mới.

Cô cảm thấy trước đây đầu óc mình quá nhỏ hẹp.

Dù thời đại này còn chưa phát triển internet quá mạnh mẽ như thời đại sau này, tuy không có nhiều tiết mục giải trí được phát lên internet nhưng nó vẫn có những mục giải trí thuộc về thời đại này.

Ví dụ như game, tuy rất tốn sức lực nhưng chơi vô cùng vui.

Lại ví dụ như đọc tiểu thuyết, thời này cũng chưa có tầng tầng lớp lớp các loại tiểu thuyết mạng mà là thời đại tiểu thuyết trên giấy, ví dụ như tiểu thuyết võ hiệp, tiểu thuyết tình cảm đều không tệ.

Ôn Chỉ Văn đã nghe được tiếng xe ở dưới lầu, sau đó là tiếng đóng cửa.

Nhưng cô không quá để ý.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân vững vàng của Vu Hoài Ngạn đã đi đến trước cửa phòng, lại nghe thấy tiếng anh mở cửa phòng, Ôn Chỉ Văn vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ nói một câu: "Anh về rồi à?" Vu Hoài Ngạn nhìn người phụ nữ ngồi trên giường, vẻ mặt trở nên vô cùng phúc tạp.

"Tìm thấy hoa tai rồi." Anh nói.

"Thật sao?" Ôn Chỉ Văn lập tức ném tiểu thuyết, ngạc nhiên nhìn về phía anh.

Cô thích chiếc hoa tai đó hơn, nếu không đã không cố ý nhờ Vu Hoài Ngạn tìm kiếm giúp.

Cô nhảy từ trên giường xuống, chạy đến trước mặt Vu Hoài Ngạn, xòe tay trước mặt anh: "Đưa cho em

Vu Hoài Ngạn nhìn chằm chằm cô, lấy chiếc hoa tai từ trong túi mình ra, thả vào lòng bàn tay cô.

Ôn Chỉ Văn cầm hoa tai của mình, vô cùng vui vẻ đặt nó vào hộp trang sức mình đã sưu tâm.

Dù Vu Hoài Ngạn cũng vội vàng nhưng anh vẫn nhìn theo bóng lưng cô, chậm rãi mở miệng: “Anh còn tìm thấy một thứ rất thú vị nữa, em có muốn xem thử không?"

Ôn Chỉ Văn tò mò quay đầu lại hỏi: "Là cái gì?

Chẳng lẽ người đàn ông Vu Hoài Ngạn này đã được khai sáng? Anh sẽ làm trò gì đó lãng mạn, chuẩn bị thứ gì đó khiến cô bất ngờ?" Ôn Chỉ Văn không kìm được rất mong chờ.

Sau đó, cô nhìn thấy giữa hai ngón tay của Vu Hoài Ngạn đang kẹp lấy một tờ giấy mỏng, đồng thời còn hỏi cô: "Em biết cái này không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play