Chẳng qua xem xét trong biểu cảm lúc này của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn đã kịp phản ứng, đây chính là lời nói dối anh tự soạn...
Nhưng có thể khẳng định rằng Vu Cẩn đã nói gì đó với Vu Hoài Ngạn mới khiến anh nảy ra hiểu lầm đẹp như vậy.
Ôn Chỉ Văn vốn muốn mặc kệ lại đột nhiên cảm thấy dường như cô có thể cẩu thả thêm một chút.
Ôi! Vu Cẩn, cô em chồng thân ái của chị! Chị thật sự đã trách lầm em rồi.
Đầu óc của Ôn Chỉ Văn lại xoay chuyển trở lại, cô hỏi lại một lần: "Anh thật sự không tức giận với em?"
Vu Hoài Ngạn không kìm được hôn lên môi cô, nói: "Ừm, không giận."
Ôn Chỉ Văn lùi lại phía sau, lại thăm dò hỏi: "Vậy nếu em có làm chuyện gì đó không hay, anh cũng không tức giận sao?”
Vu Hoài Ngạn nhíu mày: "Em làm chuyện gì không hay?"
Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, cô cảm thấy hình như đúng là có rất nhiều. Ví dụ như muốn tiêu tiền của anh, còn mong anh không trở va nhà, còn cả việc trước đây gạt anh muốn ra nước ngoài đi chơi...
Từng chuyện từng chuyện thế này, Ôn Chỉ Văn càng nghĩ càng cảm thấy nếu phải nói ra hết chắc cô tiêu đời mất...
Cô quyết định giấu đi không nhắc đến.
Ôn Chỉ Văn chột dạ, muốn đưa tay sờ vào tóc mình, kết quả ngón tay không cẩn thận đụng phải phím nào đó trên bàn phím.
Giao diện trò chơi trên màn hình vi tính bỗng nhiên hiện ra.
Ôn Chỉ Văn: "..."
Hay lắm! Lại thêm một chuyện nữa rồi.
Càng khiến người ta tuyệt vọng hơn chính là, trò chơi này con mẹ nó còn có âm nhạc.
Có lẽ ngay trong khoảnh khắc tiếng nhạc đó vang lên thì Vu Hoài Ngạn đã lập tức nhìn vào màn hình máy tính sau lưng cô.
Sau đó anh chìm vào im lặng: "... Đây chính là chuyện không hay của em sao?"
Ôn Chỉ Văn nằm ngửa: "... Xem là vậy đi!"
Lại còn "xem là vậy".
Vu Hoài Ngạn tức cười, anh kéo mạnh cô về phía mình, ánh mắt nguy hiểm, nói: "Cho nên vừa rồi là em đang tập trung chơi game? Chơi rất vui sao?"
Lúc này Ôn Chỉ Văn tìm cách sống sót đã quay trở lại, cô ngụy biện nói: "Đó là do tâm trạng em không được tốt nên mới tìm trò chơi để giết thời gian, tiện thể có thể thả lỏng."
"Vừa rồi anh còn nói không tức giận nhưng bây giờ lại tức giận, quả nhiên anh đang gạt em." Ôn Chỉ Văn rất thuần thục trả đũa: "Còn nữa, anh nói em không gọi điện thoại cho anh, vậy sao anh không gọi cho em?”
Vu Hoài Ngạn: ”..."
Anh muốn gọi điện thoại cho cô đến vô số lần nhưng chỉ vì chút lòng tự trọng chết tiệt của người đàn ông nên muốn đợi cô phải cúi đầu trước.
Vu Hoài Ngạn biết mình đuối lý, anh vươn tay đến bóp vào mặt cô: "Được rồi, anh sai rồi."
Ngược lại miệng lưỡi vẫn rất sắc bén!
Ôn Chỉ Văn bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo, cô ôm hai tay trước ngực: HU
Sau đó, cô mới liếc mắt nhìn Vu Hoài Ngạn, nói: "Được rồi, vậy em sẽ tha thứ cho anh."
Vu Hoài Ngạn ôm cô xuống.
Đột nhiên anh cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Chờ đã! Rõ ràng trở về đây người gây khó dễ phải là anh mới đúng. Vì sao cuối cùng ngược lại anh lại là người phải nói lời xin lỗi thế nhỉ?
Nhìn thoáng qua người nào đó đang dương dương đắc ý, Vu Hoài Ngạn: Được rồi, tạm thời cứ nhường cô vậy!
*
Có một số việc nhìn thoáng qua cứ ngỡ giống như trời sụp nhưng thật ra cũng không đến nỗi như thế.
Giống như từ sau khi Ôn Chỉ Văn tiếp xúc với trò chơi RPG thì cô hoàn toàn nghiện trò này.
Đồng thời từ sau khi bị Vu Hoài Ngạn phát hiện cô cũng không cần giả vờ nữa.
Thế là mỗi ngày đều mất ăn mất ngủ, ngồi trong phòng ngủ chiến đấu qua cửa.
Ban ngày Vu Hoài Ngạn ở trong công ty nên không biết nhưng đến tối vừa về đến phòng mình đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn ngồi trước máy vi tính chơi trò chơi của cô...
Vu Hoài Ngạn cũng không hiểu trò này có gì vui, lần nào anh cũng phải dùng biện pháp cưỡng chế để đưa người này về giường.
Nửa đêm hôm đó, Vu Hoài Ngạn ngủ được giữa chừng thì trong vô thức anh theo thói quen muốn ôm người này vào lồng ngực mình.
Kết quả duỗi tay ra lại mò được trống không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT