Bành Giai đến đón anh cũng lập tức cảm nhận được cơn bão áp suất thấp từ ông chủ nhà mình. Thế là trên toàn bộ hành trình, cậu ta phải làm chim cút, lặng lẽ lái xe, những gì không cần thiết tuyệt đối không được nói nhiều.
Lần này Ôn Chỉ Văn nhớ rất rõ tối hôm qua mình đã làm ra chuyện gì, cô vẫn nằm trên giường cho đến khi Vu Hoài Ngạn thức dậy.
Để phòng ngừa, sau khi Vu Hoài Ngạn bước ra khỏi phòng ngủ cô còn vô cùng cẩn thận trốn đằng sau màn cửa sổ nhìn xuống dưới, sau khi chắc chắn Vu Hoài Ngạn đã lên xe và rời đi cô mới thả lỏng chính mình.
Cũng khó tránh khỏi trong lòng có chút lo âu.
Cô chỉ hy vọng sau chuyến công tác này, Vu Hoài Ngạn có thể sẽ quên chuyện này đi.
Ôn Chỉ Văn mang theo gương mặt khổ sở tiếp tục ra ngoài gây dựng sự nghiệp.
Đàn ông biến mất thì cứ biến mất, quan trọng là tiền của cô không được rời khỏi cô. Bởi vì có một câu gọi là "tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý" nên sự cố gắng sau một tháng của Ôn Chỉ Văn đã không hề uổng phí. Trong thời gian này Ôn Chỉ Văn còn lựa chọn được vài hạt giống tốt và chuẩn bị bồi dưỡng.
May mắn vì hiện tại quy mô của công ty vẫn chưa đủ lớn nên đến hiện tại mọi sắp xếp đều có thể ứng phó với tình hình trước mắt rất suôn sẻ.
Cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng đã kết thúc khoảng thời gian bận rộn, cô đã có thể thở một hơi.
Cuối cùng cô không cần phải đi sớm về muộn nữa, thế là Ôn Chỉ Văn vùi đầu vào ngủ bù cho những ngày phải hối hả vừa qua, ngủ một giấc đến mười hai giờ trưa mới thức dậy.
Dì Dương biết Ôn Chỉ Văn phải đi sớm về trễ, vất vả trong những ngày qua, ăn cơm ba bữa cũng không ở trong nhà.
Hôm nay bà đến đây mới phát hiện Ôn Chỉ Văn vẫn còn trong nhà nên không cần Ôn Chỉ Văn dặn dò, chính mình lập tức đi chuẩn bị thức ăn trước.
Ôn Chỉ Văn tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, sau đó còn có thể ăn thức ăn nóng hầm hập, thơm nức thế kia nên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sau khi ăn uống no say, thế nhưng lúc này Ôn Chỉ Văn lại sinh ra một loại cảm giác bản thân mình đang ăn không ngồi rồi.
Sau khi ý thức được điều này, Ôn Chỉ Văn rất khủng hoảng. Cô cảm thấy việc này quá khủng khiếp, trong một tháng ngắn ngủi này cô suýt nữa đã bị công việc làm cho rối loạn.
Không nên! Không nên! Cô đến đây để tìm kiếm niềm vui nằm ngửa làm cá mặn cơ mài
Ôn Chỉ Văn nằm trên ghế sofa, ngẫm nghĩ xem bản thân mình nên làm gì.
Đi dạo phố?
Quá mệt mỏi. Cô không muốn bước ra khỏi nhà vào mấy ngày này.
Vậy trước tiên cứ nằm ở nhà vậy!
Nhưng thời này còn chưa có smartphone, cô không thể chơi game, đọc tiểu thuyết, xem video, nếu cứ nằm yên ở nhà thế này mới là nhàm chán.
Ôn Chỉ Văn đi tưới hoa, xem phim, sau cùng đi bộ đến trước chiếc máy vi tính.
Trước đó Ôn Chỉ Văn cảm thấy máy tính cũng chẳng có gì vui, nhưng từ sau lần đi Mỹ về, cô đột nhiên cảm thấy có máy tính vẫn tốt hơn, vì vậy trước đó đã chuyển về nhà một bộ máy tính. Sau khi máy tính được chuyển về đây, số lần được sử dụng cũng chỉ lác đác vài lần.
Ôn Chỉ Văn nhấn vào nút khởi động máy tính, cô quyết định sẽ thăm dò chiếc máy tính này.
Máy tính để bàn vào thời này còn không phải là màn hình tinh thể lỏng, có thể tích khá lớn, thân máy màu trắng, màn hình rất nhỏ.
Sau khi mở máy tính lên, Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, sau đó cô lựa chọn lên mạng.
Sau khi lên mạng, cô nhìn thấy một giao diện rất cổ xưa, Ôn Chỉ Văn cũng không biết lên thao tác thế nào.
Cô nắm chuột điều khiển, nhưng lúc này đột nhiên cô lại nhấp vào một folder.
Từ sau khi chuyển máy tính về đây, Vu Cẩn đã chuyển hết tất cả ảnh chụp lưu giữ trong máy của cô ấy vào trong này.
Ôn Chỉ Văn lập tức thưởng thức mấy bức ảnh trong này, mãi đến khi xem đến mấy tấm ảnh phía sau, cô mới phát hiện hình như thiếu một số ảnh chụp trong chuyến du ngoạn kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT