Cô đã thăm dò được một chế độ quản lý có hiệu quả, ngoài ra còn lôi kéo, bồi dưỡng nhân tài ở phương diện quản lý.

Nếu không làm như vậy, đợi đến khi mở cửa từng chi nhánh lại không tìm được người quản lý thì hỏng bét.

Ôn Chỉ Văn đã chứng kiến rất nhiều công ty rơi vào hoàn cảnh như thế trước đây, bởi vì hệ thống quản lý không chắc chắn khiến không biết bao nhiêu xí nghiệp phải đóng cửa.

Ôn Chỉ Văn tuyệt đối không muốn nhìn thấy công ty của chính mình lại xảy ra vấn đề trên phương diện quản lý.

Điều cô phải làm lúc này chính là phải làm cho nền tảng ban đầu được vững chắc, từ đó công ty mới có thể vững chắc đi lên.

Về việc cung cấp phục vụ cho cửa hàng cũng như cơ cấu huấn luyện chất lượng sẽ giao cho Điền Hân.

Nghĩ đến việc chỉ cần vượt qua một trận này thì mọi chuyện sẽ ổn định trở lại khiến Ôn Chỉ Văn khẽ cắn môi, đến lúc đó cô sẽ không còn đi sớm về trễ, sẽ có thời gian ở nhà.

* Sáng sớm, Vu Hoài Ngạn vẫn sáu giờ sáng thức dậy như thường lệ.

Ôn Chỉ Văn bên cạnh vẫn ngủ say, từ trước đến nay cô vẫn ngủ dậy muộn, anh cũng chưa nhìn thấy cô thức dậy sớm được mấy lần, nếu có cũng là thỉnh thoảng bị tiếng động anh rời giường đánh thức, còn hầu hết những lần khác cô cũng chỉ lầm bầm một tiếng, rồi lại kéo chăn lên che kín đầu, sau đó lại cắm đầu ngủ tiếp.

Vu Hoài Ngạn giúp cô chỉnh lại góc chăn, lúc này mới rón rén từ từ xuống giường.

Chờ đến khi anh đã rửa mặt xong, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng "ring ring ring" của đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường vang lên.

Vu Hoài Ngạn ngạc nhiên nhìn sang, anh chỉ nhìn thấy một bàn tay trắng nõn tinh tế duỗi ra khỏi chăn, nhấn một cái vào đồng hồ báo thức, thế giới lại chìm vào yên tĩnh một lần nữa.

Anh còn tưởng rằng Ôn Chỉ Văn cài nhầm giờ báo thức nên không quá để ý.

Mãi đến một lúc sau, chuông báo thức lại vang lên một lần nữa.

Anh dứt khoát đi qua, trực tiếp tắt luôn công tắc báo thức. Kết quả khi vừa nghiêng đầu thì lập tức đối diện với một ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc của Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn bị ép buộc phải thức dậy sớm, cô rất cáu gắt nên khi nhìn thấy Vu Hoài Ngạn ngay lúc này chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt: "Anh làm gì khóa đồng hồ báo thức của em?"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Xem ra cô đang cố tình gây sự. Được rồi, anh không so đo với cô.

"Hôm nay em thức dậy sớm như vậy sao?” Vu Hoài Ngạn hỏi.

Nghe thấy lời này, ai không biết còn cho rằng cô vô cùng lười biếng.

Tuy đúng là cô rất lười nhưng Ôn Chỉ Văn phủ nhận hoàn toàn, cô không thừa nhận ai nói cô lười biếng.

Cô không nhìn Vu Hoài Ngạn, chỉ vén chăn lên, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Vu Hoài Ngạn nhìn theo bóng lưng của cô, anh cảm thấy hôm nay cô rất kỳ lạ.

Sau khi Ôn Chỉ Văn rửa mặt xong, đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nhờ đó vẻ cáu gắt khi mới thức dậy cũng tiêu tán đi không ít. Nhin thay Vu Hoai Ngan dung dua vao tường ở đẳng kia, cô nghi ngờ hỏi: "Sao anh còn chưa đi làm?”

Vu Hoài Ngạn cầm cà vạt trên tay, nói với cô: "Đến đây, em thắt cà vạt cho anh đi!"

Ôn Chỉ Văn đặt mông ngồi trước bàn trang điểm, lấy một ít kem dưỡng da đập lên mặt mình: "Em không rảnh, đang vội đây này."

Người đàn ông này không có tay sao? Còn cần người thắt cà vạt cho mình à?

Vu Hoài Ngạn: "???"

Anh nhớ đến số lần thức dậy sớm ít ỏi của Ôn Chỉ Văn trước đây, cô đều bám dính lấy anh, ôm chặt không chịu buông.

Bây giờ người phụ nữ này làm sao thế này?

Thấy Ôn Chỉ Văn thật sự không có ý muốn thắt cà vạt cho mình, Vu Hoài Ngạn cũng chỉ có thể tay làm hàm nhai.

Lúc ra cửa, trong đầu anh vẫn còn nghĩ đến chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Ban đầu Vu Hoài Ngạn còn cho rằng chuyện như sáng sớm hôm nay chỉ là ngẫu nhiên thôi, nhưng anh không ngờ mấy ngày liên tiếp sau đó Ôn Chỉ Văn đều thức dậy sớm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play