Tới chỉ định phòng, Địch Lãng gấp không chờ nổi mà dùng thẻ phòng mở cửa.
Sau khi tiến vào lại nhanh chóng đóng cửa, cũng không chú ý đến cánh cửa không khép lại hoàn toàn.
Vào trong phòng, nhìn thấy ngồi người bên trong, Địch Lãng trợn tròn mắt: "Bạch Xảo Xảo, tại sao lại là cô?"
Mà ngoài hành lang.
Vu Cẩn không rõ nguyên do mà bị Ôn Chỉ Văn đưa tới trước một cửa phòng.
Chỉ thấy Ôn Chỉ Văn rất nhẹ nhàng đặt tay ở trên then cửa, sau đó nhẹ nhàng kéo, cánh cửa có chốt cố định bị kéo ra một khe hở.
Vu Cẩn bên cạnh trừng lớn hai mắt, đang muốn nói chuyện, lại bị Ôn Chỉ Văn tay mắt lanh lẹ bưng kín miệng.
"Câm miệng, nghiêm túc nghe." Ôn Chỉ Văn tiến đến cô bên tai nhỏ giọng nói.
Phòng trong Bạch Xảo Xảo nhìn thấy Địch Lãng cũng không có sắc mặt gì tốt: "Anh có ý gì?
Rõ ràng là Địch Lãng nhờ người gọi cô ta lại day vay ma con dung loai giong dieu nay hoi co ta.
Địch Lãng vốn dĩ đã cảm thấy bất mãn với Bạch Xảo Xảo, thấy cô ta dùng loại giọng điệu này, thái độ cũng ác liệt lên: "Bạch Xảo Xảo, bây giờ bản lĩnh của cô lớn ghê ha, thế mà còn dám ngấm ngầm giở trò với tôi."
Địch Lãng và Bạch Xảo Xảo quen nhau vào mấy năm trước.
Một người là du học sinh có chứa mục đích không trong sáng ra nước ngoài, một người là người Hoa có hoàn cảnh sa sút.
Hai người có mục đích giống nhau, đều muốn leo lên một người có tiền, do muốn đi vào tầng lớp cao hơn, cho nên hai người kia đều rất chú trọng vẻ ngoài của mình.
Lúc gặp nhau, hai người đều là tay mơ mới ra đời, gặp được nhau còn tưởng rằng gặp được may mắt.
Sau khi ở bên nhau mới phát hiện đối phương đều là kẻ lừa đảo!
Bởi vậy tan rã trong không vui, từng người tìm kiếm mục tiêu khác.
Cho đến tận khi hai người đều không hẹn mà cùng mà đem đánh ý lên trên người dê béo Vu Cẩn. Vu Cẩn người này, tuy rằng tính cách có chút kỳ lạ, nhưng có thể nhìn ra được là điều kiện gia đình cô ấy rất không tồi.
Bạch Xảo Xảo tìm tới Vu Cẩn trước, bởi vì ôm mục đích không trong sáng, cho nên độ chịu đựng tính cách cổ quái của Vu Cẩn cực cao, thành công làm bạn với đối phương, thậm chí còn dọn tới căn chung cư mà Vu Cẩn thuê để ở cùng nhau.
Nhưng Bạch Xảo Xảo không ngờ Địch Lãng cũng đánh chủ ý lên Vu Cẩn.
Địch Lãng trong tối ngoài sáng tán tỉnh Vu Cẩn vài lần, nhưng cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mạch não lại như kiểu có chút vấn đề, tất cả chuyện anh ta đã ám chỉ Vu Cẩn đều không hiểu!
Từ khi biết Bạch Xảo Xảo vậy mà làm bạn với Vu Cẩn, Địch Lãng liền uy hiếp cô ta, để cô ta giúp anh ta thu phục Vu Cẩn, nếu không sẽ công bố tất cả chuyện lúc trước của cô ta ra ngoài.
Bạch Xảo Xảo vất vả lắm mới tìm được kẻ coi tiền như rác như Vu Cẩn, đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho Địch Lãng phá hỏng như vậy, chỉ phải nhịn cục tức lại mà đồng ý.
Vì thế liền hình thành cục diện như bây giờ. Địch Lãng cũng biết, con a Bạch Xảo Xảo này sẽ không thành thật như vậy, bên ngoài giả vờ đồng ý với anh ta, thật ra không biết đang ngầm làm cái quỷ gì.
Hai người vốn dĩ liền có oán khí với nhau, lúc này đột nhiên ở chung một căn phòng, đương nhiên liền nhịn không được biểu đạt bất mãn.
Không biết là bắt đầu từ ai trước, hai người bắt đầu vạch trần lẫn nhau.
Trong lúc mắng chửi nhau, tất nhiên cũng không thể tránh khỏi mà nhắc tới tên Vu Cẩn.
Ngay từ đầu Vu Cẩn ở ngoài cửa bị Ôn Chỉ Văn che miệng lại còn không rõ là chuyện gì, nhưng nghe một hồi, đôi mắt cô ấy bắt đầu chậm rãi trừng lớn.
Cuối cùng không nhịn được nữa, Vu Cẩn tránh khỏi tay Ôn Chỉ Văn, không quan tâm mà trực tiếp đẩy cửa ra.
"Mấy người đều cút hết cho tôi!" Vu Cẩn tức giận quát.
Bạch Xảo Xảo và bich Lãng nhìn thấy Vu Cẩn đột nhiên xông tới, sắc mặt đều biến đổi.
"Tiểu Cẩn, cậu nghe tớ giải thích..."
"Tiểu Cẩn..." "Cút! Cút! Cut ngay! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy hai người nữa!" Vu Cẩn cầm gối đầu trên giường ném Bạch Xảo Xảo và Địch Lãng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT