"Không cần phí tâm, ngươi lo cho bản thân mình trước đi."
Nói xong đ.â.m thẳng một d.a.o vào bụng ta. Người độc ác, không nói nhiều.
Ta khẽ nhăn mặt, m.á.u trong người lập tức tuôn ra như suối, chỉ trong chớp mắt đã mất đi sinh khí, bất động.
Bà ta cẩn thận dò xét hơi thở của ta, lại áp hai ngón tay lên cần cổ đang dần lạnh đi của ta, xác nhận ta đã c.h.ế.t triệt để thì mới sai người vác xác ta đi, tự tay ném vào một cái giếng cạn trong phế viện lãnh cung.
Một vầng trăng tròn đỏ như m.á.u treo trên đầu cành, quạ đen bay vút qua, phát ra tiếng kêu khàn khàn từng đợt.
Đích thân nghe thấy tiếng rơi xuống vọng lại, gương mặt đầy nếp nhăn của bà ta mới giãn ra một nụ cười.
Giết người chẳng qua là đầu chạm đất thôi mà.
Bọn họ lật tay tạo mây trở tay làm mưa, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể quyết định sinh tử của loài kiến.
Từ trưởng tỷ đến cung nữ thái giám, không ai không phải là vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lợi của bọn họ.
Nhưng Thẩm Hàng Tuyết không hiểu, kiến tuy nhỏ, vẫn có thể làm vỡ đê dài.
Gió lạnh thổi thẳng làm người ta lạnh cả sống lưng.
Đột nhiên, từ trong cái giếng cạn kia, thò ra một cánh tay trắng bệch đẫm máu!
Dọa cho cung nữ đi ngang hoảng hốt chạy thục mạng, kêu to có ma.
Từ ngày đó, người trong Vĩnh Xuân cung bắt đầu trở nên hoang mang.
"Này, các ngươi nghe nói chưa? Hoàng thượng lại bảo Vinh Quý phi điều chế loại hương hai tháng trước."
"Hương liệu lần trước do Chung cô nương điều chế. Dù Quý phi cho người thử hàng trăm lần cũng không sao tạo được mùi hương ấy."
"Các ngươi nói có kỳ lạ không, sau khi Chung cô nương bị xử tử, trên người Quý phi bắt đầu xuất hiện những vết ban đỏ. Không đau không ngứa, nhưng ngày một lan rộng, ngay cả thái y cũng phải bó tay."
"Chậc chậc, e rằng chưa đầy một tháng nữa, dung nhan Quý phi sẽ bị hủy hoại hoại."
Trong cung, các thái giám cung nữ đều đồn đại rằng đó là vì quỷ hồn của ta quay về đòi mạng. Đến nửa đêm, không ai dám lưu lại bên ngoài. Vĩnh Xuân cung rộng lớn bỗng trở nên hoang vắng đến rợn người.
Lúc này trong tẩm điện, tình hình đang vô cùng rối ren.
"Đồ vô dụng! Tất cả đều là đồ vô dụng!"
Vinh Quý phi đột ngột đứng bật dậy, bóp nát chiếc chén trong tay. Ánh mắt lóe lên vẻ độc ác, giọng khàn đặc:
"Thái y viện tự xưng có thể cứu người c.h.ế.t sống lại, vậy mà ngay cả mấy vết ban đỏ nhỏ này cũng không chữa được!"
11
Nàng ta đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang chói tai. Khi thân hình lay động, những vết ban đỏ tươi to bằng hạt đậu nành xấu xí trên cánh tay và n.g.ự.c lờ mờ hiện ra. Do quá kích động, những mảng vảy bạc như vảy cá bám trên bề mặt vết ban rơi xuống, bay tán loạn trong không khí.
Các thái y sợ bị lây nhiễm, vô thức ngả người về phía sau. Khi bọn họ cảm nhận được sự bất thường, bọn họ đã phải đối diện với đôi mắt như mãnh hổ của Vinh Quý phi.
"Hoàng thượng giữ lại lũ vô dụng các ngươi để làm gì! Vương ma ma, kéo ra ngoài chôn đi, một tên chôn phía đông, một kẻ chôn phía tây, chôn tại chỗ hết!"
Những cử chỉ né tránh vô thức của mọi người như những mũi kim đ.â.m vào lòng nàng ta. Nàng ta nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, trông vô cùng đáng sợ.
"Cút! Tất cả cút hết cho bổn cung!"
Hoàng thượng không đến Vĩnh Xuân cung, các cung khác đều đang chờ để cười nhạo nàng ta. Trương Quý nhân sai người đưa một lọ Ngọc cốt tiêu cơ cao đến, nói rằng trước đây nàng ta và hài tử bị người ta hãm hại hạ độc, chính nhờ thứ này mới bảo vệ được long tự trong bụng. Câu nào cũng nhắc đến long tự, chữ nào cũng giẫm đúng vào nỗi đau của Thẩm Hàng Tuyết, quả thật khiến người ta phát điên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT