Nửa tháng trôi qua như thế, một ngày nọ ta bị Mạc Thư Khiêm quấn lấy không thoát thân được nên không đến, hôm sau mới tới.
Hắn ta đã đứng đợi ở đó từ sớm.
Khi thấy ta, đáy mắt lóe lên tia vui mừng, hắn ta hắng giọng, có chút mất tự nhiên nói:
"Ừm, ta không phải cố tình đến đây đợi ngươi đâu. Ta chỉ thấy mùi hương trên người ngươi rất thơm, muốn hỏi công thức thôi."
Ta tùy tiện vỗ lên vai hắn ta, như đối với huynh đệ tốt, lại vỗ n.g.ự.c đầy nghĩa khí.
"Yên tâm, nể tình ngươi giúp ta cho mèo ăn, cho ngươi cũng không sao. Chỉ là..."
Sắc mặt hắn ta có chút bất mãn, đồng tử lóe lên vẻ lạnh lẽo.
"Ngươi phải hứa với ta, khi ta không đến ngươi nhớ cho mèo ăn!"
"Chỉ... chỉ là cho mèo ăn?"
Hắn ta kinh hãi nhìn ta, sắc mặt có chút không nén được.
Lần này đổi thành ta ngạc nhiên, có chút bừa bãi nhún vai, hỏi lại: "Chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ còn có thể bắt ngươi lên núi đao xuống biển lửa?"
Hắn ta hoàn toàn yên tâm về ta, lập tức đồng ý.
"Đừng nói cho mèo ăn, ngươi có yêu cầu gì khác, đáp ứng ngươi cũng chưa chắc không được."
Lời này như đang ám chỉ điều gì.
Nhưng ta lại ngây thơ lắc đầu, tỏ ý không cần, ta cúi mắt chỉ về miếng noãn ngọc hắn ta đeo bên hông, ánh mắt linh động như tuyết.
"Tiểu thái giám, lời nói gió bay, hay là ngươi thế chấp cái này cho ta nhé?"
Hắn ta không quan tâm ném ngọc bội cho ta, dường như vẫn không dám tin ta chỉ có yêu cầu nhỏ nhoi vậy, có chút đau đầu xoa mi tâm, quay lưng lẩm bẩm.
"Thứ người khác cầu còn không được, trẫm cho ngươi, ngươi lại chẳng muốn."
Trời cuối thu, gió lạnh vi vu.
Từ khi phát hiện ta và Mạc Thư Khiêm qua lại thân thiết, ma ma xem ta như gai trong mắt, như xương trong thịt. Bà ta hiểu rõ việc ta cứu Trương công công là vô vọng, tức khắc lục soát ra trâm vàng Mạc Thư Khiêm tặng ta từ trong nhà củi.
Áp giải ta đến trước mặt Thẩm Hàng Tuyết, thêm mắm thêm muối nói đến ba hoa chích chòe.
"Nương nương, quả nhiên như nô tỳ đã nói, con nha đầu này nhìn có vẻ thật thà, thực chất lại là một tai họa."
"May mà lão nô ngày ngày để ý, không để nó gây ra họa lớn."
10
Đúng là một màn tâng công xin thưởng, tự biện hộ tuyệt vời.
Tâm tư của Thẩm Hàng Tuyết hoàn toàn không ở đây. Nàng ta ngồi ủ rũ trong sân, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía cánh cổng màu đỏ thắm, mong đợi bóng hình đã lâu không đến kia, nhưng đáp lại nàng ta chỉ có những cơn gió thu hiu quạnh.
Một người từng rực rỡ như thế, đột nhiên héo úa như một cái xác không hồn, nàng ta không mấy để tâm mà khoát tay.
"Chôn đi, đừng làm chướng mắt bổn cung nữa."
Vương ma ma nở nụ cười tàn độc, đôi mắt lóe sáng hung ác như dã thú. Bà ta gọi hơn mười cung nữ thái giám đến đối phó với một mình ta.
Đại nạn trước mắt, ta vẫn còn tâm trí cười đùa châm chọc.
"Ma ma đúng là chịu chi, xử trí một cung nữ tay không tấc sắt như ta, cần gì phải bày ra trận thế lớn như vậy?"
Bà ta nhe hàm răng nhọn lởm chởm ra, như sói đói sắp cắn được con mồi.
"Cẩn thận một chút vẫn hơn, không ngại nói cho ngươi biết, ma ma ta ở trong thâm cung mấy chục năm, dựa vào chính là chút bản lĩnh gia truyền này."
Bà ta nhận lấy con d.a.o găm mà một tên thái giám cao lớn đưa tới, tự tay bôi đầy độc dược kiến huyết phong hầu lên trên.
Đưa đến trước mặt ta lắc lắc, muốn nghe ta khóc lóc cầu xin.
Nhưng ta không làm thế, thậm chí còn bình tĩnh đến bất ngờ.
Ánh mắt vượt qua lưỡi d.a.o lạnh lẽo, nhìn về phía nửa gương mặt chìm trong bóng tối của Vương ma ma. Ta đột nhiên nở nụ cười quái dị, dùng giọng cực nhẹ hỏi: "Ma ma có từng nghĩ, sau này ngươi c.h.ế.t đi, ai sẽ thu thập t.h.i t.h.ể cho ngươi không?"
Bà ta khinh miệt nhướn mày, chẳng để lời ta vào mắt, chỉ cười khẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT