Tô Lan cố gắng kìm nén nụ cười.
Lục Lương Ngọc cầm bó hoa hồng đi tới trước mặt cô, “Đàn chị Tô, em thích chị từ rất lâu rồi, chị có thể cho em cơ hội không?”
Tình yêu xưa nay luôn là trò chơi thuộc về người dũng cảm.
Lục Lương Ngọc có vẻ là kiểu con trai sinh ra trong gia đình có điều kiện ưu việt, không nhiễm khói bụi hồng trần, cậu ta yêu ai thì sẽ yêu một cách công khai và vô tư bày tỏ nội tâm của mình.
Cậu ta sẽ rất thẳng thắn trong chuyện tình cảm.
Tô Lan luôn đánh giá cao điều này, bởi lẽ bản thân cô không có được dũng khí đó.
Cuối cùng, cô không nhận lấy bó hoa hồng tuyệt đẹp kia mà vẫy tập tài liệu trong tay về phía cậu ta. “Này, cậu nhìn đi, chị rất bận, không rảnh để yêu đương đâu”.
“Không sao hết, khi nào chị có thời gian thì chỉ cần nói một tiếng, em sẽ đợi chị”
Lục Lương Ngọc nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn đường.
Thực ra Tô Lan sớm đã có dự cảm về màn tỏ tình này, chỉ có điều cô không ngờ đối phương sẽ sử dụng phương thức như vậy.
Sinh viên trong trường của họ đa số đều kiệm lời, nhưng Lục Lương Ngọc lại là nhân tố khác biệt, cậu ta rất phô trương và thích làm theo ý mình, không ăn nhập với phong cách của đại học P.
Kể từ sau khi cô gảy một khúc đàn nguyệt trong đêm hội văn nghệ, mọi người bắt đầu đồn đại rằng đàn em họ Lục của Học viện Marx có ý với cô, nhưng điều bí ẩn hơn được lan truyền là lai lịch của cậu ta.
Tô Lan chỉ nhớ khi đêm hội văn nghệ ngày hôm đó kết thúc, có một vị đàn anh nghiên cứu sinh năm hai chỉ vào tấm rèm đỏ đang từ từ được kéo sang hai bên sân khấu và nói với cô: “Em đừng dây vào Lục Lương Ngọc, cậu ta không phải kiểu người như chúng ta đâu”.
Cô gật đầu đáp: “Em biết mà”.
Ở trong trường ngày nào cũng được nghe đủ thứ chuyện phiếm, cô chỉ không quan tâm đến những chuyện đó chứ không phải đầu óc có vấn đề.
Lục Lương Ngọc là cháu trai của Thẩm Diên nhưng chỉ kém anh mười ba tuổi, cậu ta là con trai của người chị cả đang sống ở phương nam của anh.
Tính cách hai người đương nhiên cũng khác nhau một trời một vực.
Lục Lương Ngọc không phải tên thật của cậu ta. Cậu ta theo họ mẹ, kế thừa hương hỏa nhà họ Thẩm, tên Thẩm Phác Chi.
Mặc dù nhà họ Lục cũng có quyền thế, nhưng căn cơ không sâu, kém xa nhà họ Thẩm.
Tại Bắc Kinh, những đứa trẻ có thân phận như vậy khi đi học thường sẽ thay tên đổi họ, một là để không gây sự chú ý, hai là để đảm bảo an toàn.
Tô Lan biết được những chuyện này đều là nhờ Lâm Tĩnh Huấn, cô hai của tập đoàn Lâm Thị, người bạn cùng phòng ký túc xá với cô trong học kỳ sau của chương trình nghiên cứu sinh nhiệt tình giới thiệu.
Nhưng cô gọi cậu ta là Lương Ngọc suốt nhiều năm nay, đã thành thói quen nên không thể sửa được.
Kể từ ngày đó, Tô Lan thường xuyên chạm mặt Lục Lương Ngọc.
Ba lần trong thư viện.
Tám lần trong căng tin.
Mười hai lần trên thao trường.
Tô Lan cũng dần luyện được khả năng coi người khác là không khí.
Tối đó, khi Tô Lan đang ở thư viện chuẩn bị cho kỳ thi CPA, Lục Lương Ngọc ôm theo trái bóng rổ, lọn tóc đen trước trán đang nhỏ mồ hôi, cậu ta cứ thế ngồi xuống đối diện Tô Lan một cách hết sức tự nhiên.
Tiếp đó, những lon nước uống lạnh đủ màu sắc xuất hiện trước mắt.
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên khỏi những công thức phức tạp, nhìn Lục Lương Thần bằng ánh mắt nghi vấn.
Chàng trai trẻ vò đầu bứt tai, “Không biết đàn chị thích uống gì nên em đã mua tất cả các loại”.
Dù có gia thế ưu việt đến đâu thì khi đứng trước mặt người mình thích vẫn sẽ vô thức nhượng bộ.
Thế nhưng biểu cảm của Tô Lan không thay đổi.
Thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến mọi việc. Như thể cô sinh ra đã không để ý đến bất cứ điều gì.
Cho dù Lục Lương Ngọc có làm gì thì cô cũng chỉ mỉm cười cho qua.
Khuôn mặt của cô rất đẹp, nhất là khi cười, thế nhưng nụ cười ấy lại vô cùng lạnh lẽo.
Giống như mặt trời yếu ớt bỗng xuất hiện trong một ngày mùa đông mưa phùn liên miên, dù ánh sáng có chiếu lên người nhưng không mang lại cảm giác ấm áp, ngược lại nó khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và cô độc.
Dù có làm gì thì cũng không thể ấm lên được.
Nhưng rõ ràng Tô Lan chỉ sống tỉnh táo hơn người thường một chút.
Với xuất thân danh giá như Lục Lương Ngọc, lại đúng vào độ tuổi mới biết yêu, vừa bước chân vào cánh cửa đại học, quỹ thời gian bỗng trở nên rảnh rỗi, việc đem lòng yêu thích một vài cô gái cũng giống như việc xuân đến cây liễu nảy mầm, hết sức bình thường.
Có thể lúc này cậu ta thật lòng thật dạ, nhưng đâu ai biết tình cảm này sẽ tồn tại được bao lâu?
Không phải Tô Lan giả bộ thanh cao, mà cô thực sự không có thời gian tham gia vào mấy trò vô bổ, nếu cô ngu ngốc chui đầu vào màn tấn công của Lục Lương Ngọc, bỏ bê sự nghiệp học hành gian khổ suốt bao năm qua, hàng ngày chỉ cố gắng làm sao để cậu ta để tâm tới mình, vậy thì đó mới là ngu ngốc.
Cũng phải rất lâu về sau Tô Lan mới hiểu được, sở dĩ khi đối mặt với Lục Lương Ngọc cô có thể giữ được sự bình tĩnh và sáng suốt là bởi vì cô không bị tình cảm chi phối.
Khi không có yếu tố tình cảm trộn lẫn, các cô gái có đầu óc bình thường đều có thể nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng, nhưng một khi đã vướng vào tình yêu thì chưa chắc.
Nếu không bị tổn thương sâu sắc thì có thể sẽ không thoát ra được.
Tô Lan đặt cây bút trong tay xuống. Cô đã trốn tránh cậu ta quá lâu, đến lúc phải nói cho rõ ràng rồi.
Cô tiện tay chọn một lon soda Heysong, những giọt nước bám trên bề mặt làm ướt tay cô.
Xúc cảm trơn trượt và mát lạnh.
“Lục Lương Ngọc, đừng lãng phí tình cảm cho tôi nữa, tôi thực sự không có ý định yêu đương gì cả, các cô gái tốt còn rất nhiều, cậu chuyển mục tiêu sang người khác đi được không?”
Thực ra Tô Lan không giỏi từ chối người khác, có lẽ do tính cách từ nhỏ đã hiền lành nên lúc này giọng điệu của cô vẫn mang tính thương lượng, như thể đang thảo luận với bạn cùng phòng về chuyện tắt đèn.
Lục Lương Ngọc không nói năng gì, sắc mặt lạnh xuống sau đó lập tức rời đi, gắng gượng duy trì phong độ.
Tô Lan thở phào một hơi rồi tiếp tục vùi đầu làm bài.