Mùa xuân nháy mắt đã qua, Hứa Tân Di bụng từng ngày lớn, các loại hoạt động cùng thông cáo toàn ngừng.
Thực ra, trong giai đoạn đầu mang thai, Hứa Tân Di đã tạm dừng mọi công việc và không xuất hiện trước công chúng. Chính vì khoảng thời gian ngắn này mà nhiều người hâm mộ, nhất là những người chú ý đến cô sau khi cô kết hôn với Dịch Dương, bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt. Dần dần, dưới bài đăng công khai của Hứa Tân Di và Dịch Dương trên Weibo, tin đồn về việc cô mang thai đã trở nên sôi nổi với nhiều bình luận
" Theo quan sát của tôi, kể từ khi Hứa Tân Di và Dịch Dương công khai mối quan hệ, đã trôi qua năm tháng. Trong khoảng thời gian này, lẽ ra Hứa Tân Di phải xuất hiện trên các tạp chí và chương trình truyền hình, nhưng cô hoàn toàn không có mặt. Sau khi công bố, Hứa Tân Di cũng không tham gia bất kỳ bộ phim hay kịch nào. Thực sự, việc mang thai đã ảnh hưởng rất lớn đến cô!"
"Tôi nghe nói rằng trong thời gian mang thai, bạn tôi làm việc tại bệnh viện và có tham gia vào quá trình kiểm tra sức khỏe cho phụ nữ mang thai. Bạn tôi nói rằng trong suốt quá trình đó, Dịch Dương luôn tự mình chăm sóc Hứa Tân Di. Có hình ảnh chụp lại trên trang mạng, nếu không tin, bạn có thể vào trang đó xem."
Phía bên kia, Weibo nhanh chóng lan truyền. Nhiều người hâm mộ đã vào trang chủ, và hình ảnh đầu tiên chính là những bức ảnh chụp lén Hứa Tân Di trong quá trình kiểm tra sức khỏe. Trong một bệnh viện tư nhân, ở hành lang rộng lớn, có tổng cộng sáu nhân viên bảo vệ đứng giữa hai người. Hứa Tân Di được Dịch Dương ôm chặt trong vòng tay, vẻ mặt nghiêm túc. Mặc dù có một số người đứng xung quanh, nhưng trong một bức ảnh, Hứa Tân Di lại mặc một bộ quần áo rộng rãi, làm lộ ra bụng dưới, đủ để người ta nhận ra cô đang mang thai.
Cô ngẩng đầu, dường như đang nói chuyện gì đó với Dịch Dương. Dịch Dương cúi đầu, và trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt của anh hiện lên nét ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh lạnh lùng trong bức ảnh trước đó. Vì sự việc này được công khai, ngày càng nhiều hình ảnh từ lần kiểm tra sức khỏe của cả hai đã bị lộ ra.
# Hứa Tân Di mang thai # chủ đề lên hot search.
"A a a a thật sự mang thai! ! ! Thực chùy! ! !"
"Công khai quan hệ thời điểm tôi liền đoán được, quả nhiên mang thai! Nhìn bngj Hứa Tân Di, không cần phải cuối năm, nói không chừng thì có bánh bao!"
"Sự nghiệp đang thời kì đỉnh cao gả vào hào môn, kết hôn sinh con, lão công lại đẹp trai còn có nhiều tiền, cuộc sống này là thế nào người thắng, QAQ "
" Cũng may là cuối cùng mọi người đều sẽ chết, nếu không thì trong lòng tôi thật sự không thể chấp nhận được. Nghĩ đến việc có quá nhiều người bảo vệ Hứa Tân Di trong quá trình kiểm tra sức khỏe, trong khi tôi lại chỉ có một mình chật chội trong thang máy, thật sự thấy chua chát”
"Hứa Tân Di làm sao bắt được Dịch tổng? Cân nhắc ra sách sao? Ta mua!"
" Vậy có nghĩa là Hứa Tân Di đã hoàn toàn ổn định vị trí của mình trong gia đình giàu có này? Cô ấy kết hôn với một gia đình danh giá và giờ lại sắp sinh con trai, như vậy địa vị của cô ấy trong gia đình chắc chắn sẽ được củng cố."
"Không phải nói Hứa Tân Di xuất thân không kém sao? Cũng không thể nói là gả vào hào môn a? Nghèo túng hào môn cũng coi như hào môn, nhiều lắm là hào môn thông gia?"
Liên quan tới tin tức chính mình mang thai , Hứa Tân Di thấy không cần giấu diếm, ngay từ đầu không công khai, là cảm thấy việc này chỉ là chuyện riêng của mình, không cần thiết bởi vì chính mình mang thai đặc biệt phát cái thông báo, đợi đứa bé sinh ra rồi công bố cũng không muộn.
Nhìn những chiếc lá khô héo, khu biệt thự cũ hiện ra một lớp lá vàng rực rỡ, thật đẹp biết bao. Hứa Tân Di thường đi dạo trong sân, nâng bụng bầu lên, đi vòng quanh trên lớp lá khô, nghe tiếng lá rơi xào xạc dưới chân. Có khi cô chờ đợi ánh chiều tà, có khi cô cũng đợi Dịch Dương về nhà để cùng nhau đi dạo trong sân.
Vào ngày sinh, Hứa Tân Di thực sự có một chút cảm giác bất an, lòng dạ lo lắng, luôn cảm thấy có điều gì sắp xảy ra. Đến nửa đêm, khi cảm thấy không ổn, bụng bắt đầu đau, cô vội vàng đánh thức Dịch Dương bên cạnh. Trong lúc hoảng loạn, cô không thể nói thành lời, chỉ biết chỉ vào bụng mình, không biết phải làm gì.
So với sự bối rối và hoảng loạn của Hứa Tân Di, Dịch Dương lại rất bình tĩnh. Anh rời giường gọi điện thoại và đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi vào phòng sinh không lâu, Hứa Tân Di đã sinh con.
Đó là một bé trai, nặng ba cân sáu lạng.
Khi được ôm ra, bé nhỏ xíu như một quả dưa hấu, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ say. “Dịch tiên sinh, Dịch phu nhân sinh rất thuận lợi, đây là một bé trai”
Y tá nói khi ôm đứa bé đến bên Dịch Dương.
Dịch Dương lần đầu làm cha, nhìn đứa bé trong tã lót, cứng ngắc tiếp nhận từ tay y tá, ôm lấy nó một cách hơi vụng về. Thật kỳ lạ, dù bé đang ngủ say, nhưng ngay khi Dịch Dương bế bé vào lòng, nó lại bật khóc to vang, âm thanh rõ ràng vang vọng khắp cả tầng lầu.
Dịch lão tiên sinh cười hắn, "Về sau hai cha con này không có lúc nào không náo loạn."
Sau khi sinh, Hứa Tân Di lần đầu tiên mở mắt, thấy Dịch Dương đang ở bên cạnh giường.
“Con đâu” cô hỏi.
“ Ở đây” Dịch Dương đáp.
Dịch phu nhân mỉm cười ôm lấy đứa bé, nói: “ Mẹ biết con muốn nhìn thấy con ngay khi tỉnh dậy, nên đã không để y tá bế ra. Mau nhìn đi, đây là một bé trai.'"
Hứa Tân Di trông mong nhìn xem đưa bé trong ngực Dịch phu nhân muốn ngồi dậy nhìn cẩn thận, Dịch Dương chống tay phía sau lưnggiups nàng ngồi dậy.
Đứa bé đỏ rực, với cái đầu dúm dó như ông già. Hứa Tân Di lần đầu nhìn thấy con, suýt nữa đã khóc. 'Xấu quá...' cô thốt lên
"Không xấu, vừa ra đời đứa bé đều như vậy, lớn liền dễ nhìn”. Để bỏ đi lo nghĩ của Hứa Tân Di, Dịch phu nhân cười nói: "Dịch Dương lúc vừa ra đời cũng như này."
Hứa Tân Di yên tâm.
Dịch lão tiên sinh cười nói cho đứa bé lấy cái danh tự, một chữ độc nhất một cái khiêm.
Lão nhân gia nhìn chắt nội, đáy mắt là không giấu được yêu chiều cùng thích.
Trong phòng bệnh người lần lượt rời đi. Dịch Dương ngồi bên giường
"Còn đau không?"
Cô lắc đầu, " Không cảm thấy đau đớn hay khó chịu gì, em đã sinh rất nhanh. Các bác sĩ đều nói rằng đứa bé này thật ngoan ngoãn."
"Hửm"
Hứa Tân Di nắm chặt hắn khẽ run tay, nghe được Dịch Dương trong lòng làm cho nàng ấm áp.
—— "Ông trời phù hộ."
—— "Cũng không tiếp tục sinh."
Một tuần sau, Hứa Tân Di xuất viện. Đứa bé được cả gia đình chăm sóc từng li từng tí. Ba bảo mẫu được thuê trong ba tháng, sẽ thay phiên nhau chăm sóc bé 24 giờ mỗi ngày
Đứa bé còn nhỏ, chỉ biết khóc, nhưng đồ chơi dành cho bé đã chất đầy cả phòng. Dịch lão tiên sinh rất hào phóng, sẵn sàng mua sắm mọi thứ tốt nhất cho cháu trai của mình. Một phòng chất đầy đồ, ông còn cho đứa bé một phòng riêng nữa. Dịch Dương không nhịn được, nhắc nhở ông rằng đứa bé còn nhỏ, không cần mua nhiều đồ như vậy, nhưng lại bị Dịch lão tiên sinh phản bác.
"Ta mua cho chắt của mình ít đồ thế nào? Hiện tại không dùng được, về sau một ngày nào đó cần dùng đến."
Hiển nhiên, Dịch lão tiên sinh là đem chính mình đã từng nói 'Không được xa hoa lãng phí chi phong' quên sạch sành sanh, mà lại từ lão nhân gia trong lời nói, không khó nghe ra ý tứ 'Về sau đứa bé thích gì liền cho đó' , cũng không lo lắng dưỡng thành cái thói.
Bảo Bảo từng ngày lớn lên, giống như những gì Dịch phu nhân đã nói, dáng dấp trắng trẻo, non nớt. Đặc biệt, đôi mắt của bé cực kỳ giống Dịch Dương, sáng long lanh như hai viên ngọc đen. Ai gặp bé cũng đều không khỏi trầm trồ khen ngợi.
“Thật xinh đẹp!”
Lần nào, Hứa Tân Di kiêu ngạo : Em sinh !
Dịch Dương cũng đang học cách trở thành một người cha tốt. Mỗi khi có thời gian rảnh, hắn đều tận tay chăm sóc Bảo Bảo, từ việc cho ăn đến thay tã. Hai cha con thật sự mang lại không khí sống động, giống như những gì Dịch lão tiên sinh đã nói trong khoảnh khắc đầu tiên ở ngoài phòng sinh. Niềm vui và sự náo nhiệt của họ khiến mọi thứ trở nên thật đặc biệt.
Dịch Dương đang cho một đứa bé bú, trong khi Bảo Bảo ở trong lòng Hứa Tân Di ăn rất ngon. Nhưng chỉ một giây sau, Bảo Bảo lại ngừng ăn và nhìn Dịch Dương với vẻ mặt hoảng sợ. Khi thay tã, bé vừa ngoan ngoãn một giây trước đó, thì ngay sau đó đã bắt đầu gào khóc. Sau ba lần thất bại trong việc dỗ bé, Dịch Dương quyết định từ bỏ, và tuyên bố rằng từ nay hắn sẽ làm một người cha nghiêm khắc, chăm sóc và dạy bảo Bảo Bảo, gánh vác trách nhiệm của Dịch thị.
Hứa Tân Di nhìn Bảo Bảo trong lòng mình với ánh mắt đầy thương tiếc.
"Tuổi còn nhỏ không biết lấy lòng ba, dám bài xích ba con, lần này xong, chờ con lớn lên, nhìn ba con làm sao 'Tra tấn' con."
Còn nữa là trong tã lót, đứa bé lại phun ra thẳng vào người Dịch Dương, rồi lại vung hai tay mũm mĩm và cười khanh khách với Hứa Tân Di.
Có lẽ đúng là kiếp trước có thù, vì khi Bảo Bảo học bò xong, câu đầu tiên gọi là "mẹ", câu thứ hai là "bà", câu thứ ba là "ông nội". Cả nhà đều rất háo hức mong chờ Bảo Bảo gọi "ba ba", nhưng Bảo Bảo lại không nói hai chữ đó. Chỉ cần nhìn vào mặt Dịch Dương, mọi người đều có thể thấy vẻ âm trầm của hắn.
Hứa Tân Di nửa điểm không lo lắng Dịch Dương không thích đứa bé này.
Vào một đêm, khi Hứa Tân Di tỉnh dậy, cô thấy bên cạnh trống rỗng, không có bóng dáng Dịch Dương. Cô đứng dậy đi tìm, ra ngoài phòng trẻ, nghe thấy tiếng Dịch Dương đang thì thầm và gọi nhẹ nhàng Bảo Bảo.
"Gọi ba ba, ba, ba, gọi ba ba, ba cho con chơi trò chơi, ngoan, nghe lời, gọi ba ba đi, ba…. Ba…."
Hứa Tân Di ở ngoài cửa che miệng tận lực để cho mình đừng cười ra tiếng, nhịn không được thăm dò nhìn vào bên trong một chút.
Dịch Dương đứng trước cái nôi, cầm đồ chơi dụ, dỗ dành đứa bé, một câu, một câu hô ba ba.
Cuối cùng trận này của hai ba con cũng kết thúc khi Bảo Bảo bập bệ hô hai tiếng “ba ba”.
Đáng chú ý là, khi Bảo Bảo tròn một tuổi, Hứa Tân Di, diễn viên chính trong bộ phim "Người Chứng Kiến", sẽ ra mắt vào tháng sau. Các nhà sản xuất truyền hình và điện ảnh hy vọng Hứa Tân Di có thể tham gia phối hợp trong công tác tuyên truyền cho phim.
Hứa Tân Di rất khẳng khái đồng ý, rồi vỗ nhẹ vào tay nhỏ của Bảo Bảo để chụp ảnh. Cô đăng bức ảnh đó lên Weibo. Đôi tay mũm mĩm của Bảo Bảo thật đáng yêu, khiến ai nhìn cũng muốn cưng nựng.
"Sinh thật sự rồi! Chúc mừng Tân Di trở thành mẹ [bắn tim]!"
"Với nhan sắc của Hứa Tân Di và Dịch Dương, Bảo Bảo chắc chắn xinh đẹp không thể tưởng tượng được! Bây giờ mà mình sinh con gái thì còn kịp không nhỉ?"
"Chúc mừng a! ! !"
"Người tôi yêu nhất đã cùng người khác có con rồi [ nghẹn ngào ] "
Không đến nửa giờ # Hứa Tân Di sinh con # chủ đề lên hot search.
Đoàn làm phim cũng tới tiếp cận cái náo nhiệt. "« người chứng kiến » toàn thể nhân viên công tác phát tới điện mừng
~ Bộ phim đã có một đợt nóng sốt, nhờ vào kịch bản chặt chẽ cùng diễn xuất của các nhân vật chính và phụ. Doanh thu phòng vé đạt 50 triệu trong ngày đầu công chiếu, nhanh chóng trở thành một trong những bộ phim ăn khách gần đây. Chỉ trong một tuần, doanh thu đã lên đến 500 triệu, và khi kết thúc chiếu, tổng doanh thu đạt 1,4 tỷ. Số tiền này thật sự là một thành công lớn, đặc biệt đối với một bộ phim có vốn đầu tư nhẹ như vậy, và cũng là thành công đáng ghi nhận cho đạo diễn Từ trong lần đầu làm phim.
Hứa Tân Di cũng bởi vậy nước lên thì thuyền lên, trải qua này phim, diễn kỹ triệt để đạt được thừa nhận. Cái này thừa nhận không chỉ là chỉ đạt được fan hâm mộ người xem thừa nhận, còn có ngành nghề bên trong các đạo diễn cùng phía đầu tư thừa nhận.
Người gặp chuyện vui thường rất thoải mái, nhưng điều không may lại xảy ra. Trên đường đến tiệc ăn mừng, Hứa Tân Di vì bận rộn ở nhà chăm Bảo Bảo mà trễ chút thời gian. Khi thấy tiệc sắp kết thúc, cô không kìm được đã đạp mạnh chân ga. Lúc đó, cô không để ý đến chiếc xe ở ngã ba bên phải đang lao ra, và chỉ trong tích tắc, Hứa Tân Di phản xạ đưa tay lái sang trái, đâm vào cọc đá ven đường. May mắn là vào ban đêm, khu vực này không có xe cộ hay người đi lại, nên Hứa Tân Di không bị thương, chỉ có chiếc xe bị hư hại nặng nề và không thể mở ra được.
Ngay lập tức cho Dịch Dương gọi điện thoại.
"Chồng à, em xảy ra tai nạn rồi."
Trong điện thoại, giọng Hứa Tân Di có chút khó nghe. Đầu bên kia, Dịch Dương nghe thấy những lời cô nói, tim chợt ngừng lại một nhịp.
"Có bị thương hay không?"
"Em không bị tổn thương."
Rõ ràng có thể nghe thấy trong điện thoại tiếng thở nhẹ, cô báo cho Dịch Dương biết vị trí của mình.
"Được, ở đó chờ, anh sẽ đến ngay."
Không đến mười phút đồng hồ, Dịch Dương lái xe đến, đi theo phía sau một chiếc xe, trong xe là luật sư.
Vừa xuống xe, Dịch Dương cẩn thận kiểm tra Hứa Tân Di toàn thân một lần, nhìn thấy cô thật sự không có bị thương nghiêm trọng, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn một chút.
"Lên xe trước, chỗ này bọn họ sẽ xử lý."
Hứa Tân Di ngoan ngoãn đi sau lưng hắn, lên xe về nhà.
Trên đường đi Dịch Dương sắc mặt âm trầm đến khó coi, mi tâm nhăn có thể kẹp con ruồi chết.
"Nói một chút, chuyện gì xảy ra?"
"Em chính là... Gấp một chút, không có chú ý phía trước chỗ rẽ có xe, đạp một phát chân ga mà thôi."
"Mà thôi?"
Dịch Dương trầm mặt nhìn cô,
"Hứa Tân Di, em có biết hôm nay em đã gặp chuyện gì không? Em nghĩ đây là chuyện nhỏ à? Em nhìn xem xe của em đã hư hại đến mức nào. May mắn là em không bị thương, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Nếu em bị thương thì sẽ ra sao?"
—— "Loại thời điểm này dĩ nhiên nói loại lời này, thật sự là làm giận!"
Hứa Tân Di nghe được Dịch Dương trong lòng nói, nghĩ nghĩ, xem xét thời thế xin lỗi
"Thật xin lỗi, là em nói sai, là em hôm nay không cẩn thận, về sau sẽ không như vậy, nóng vội không nhìn đường."
"Không có sau đó "
Dịch Dương nói: "Về sau đi ra ngoài anh để lái xe đưa em đi."
Hứa Tân Di sững sờ, kịp phản ứng cao giọng nói:
"Anh có ý gì? Không cho em lái xe? Em lái xe nhiều năm như vậy, ngày hôm nay sơ sót mà thôi, kỹ thuật lái xe của em rất tốt, không cần lái xe!"
"Em cần."
"Không cần!"
—— "Xe đụng thành như thế còn dám nói mình kỹ thuật lái xe tốt? Thật sự là làm giận!"
—— "Không được, chí ít trong nửa năm này không cho phép em lái xe nữa."
Hứa Tân Di trừng mắt Dịch Dương, không muốn lùi bước.
Dịch Dương lại không để ý tới cô, áp suất thấp ngồi ở một bên, không nhìn cô thêm một lần.
Chỗ xảy ra truyện cách nhà cũ cùng không xa, mười phút đồng hồ là trở về nhà cũ, Dịch lão tiên sinh cùng Dịch phu nhân lo lắng:
"Không có sao chứ? Nghe Dịch Dương nói con xảy ra tai nạn? Không có bị thương chứ?"
"Ông nội, mẹ, không có việc gì, con không bị thương."
Hai người thở dài.
"Con, đứa nhỏ này, làm sao như thế không chú ý, may mắn không có làm bị thương mình, lần sau chú ý ."
Dịch Dương từ ngoài cửa bước vào, nhưng bước chân không ngừng, hắn đi thẳng lên lầu mà không phản ứng khi Hứa Tân Di gọi. Thấy Hứa Tân Di có vẻ thất vọng, Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân nhìn nhau.
"Cái thằng này thật là lỗ mãng! Con không biết vừa rồi Dịch Dương nghe điện thoại, sắc mặt đã dọa chúng ta đến mức nào đâu. Nó không thậm chí thay giày mà đã vội vàng chạy đi rồi."
Hứa Tân Di lúc này mới nhận ra Dịch Dương đang đi chân không. Vừa bị anh làm tức giận, tâm trạng cô bỗng dưng lắng lại, không khỏi cảm thấy áy náy một cách khó nói.
"Thật xin lỗi ông, mẹ, để mọi người phải lo lắng."
"Con không có việc gì là tốt rồi, đi lên xem Dịch Dương đi."
Hứa Tân Di gật đầu, lên lầu đi về phía thư phòng.
Mở cửa phòng, Hứa Tân Di nở nụ cười nói
"Lão công..."
"Anh chỉ nói hai chuyện: Thứ nhất, ra ngoài thì để anh lái xe, em không được lái nữa. Thứ hai, em về phòng đi ngủ đi, bây giờ anh rất tức giận, tối nay sẽ không đi ngủ cùng em."
Hứa Tân Di bĩu môi, cảm nhận được Dịch Dương xung quanh một khối áp suất thấp, thức thời không có đụng lên đi, quay người trở về phòng đi ngủ.
Trời vừa rạng sáng, Hứa Tân Di nằm cạnh mép giường, lúc này Dịch Dương vừa nằm xuống, một tay đã duỗi ra ôm lấy eo của hắn.
Đèn trong phòng sáng rực, không được tắt. Hứa Tân Di gối đầu vào tay Dịch Dương, ánh mắt trông mong nhìn hắn, trong đôi mắt trong suốt của cô phản chiếu một ánh nhìn đầy khẩn cầu.
"Còn tức giận phải không?"
—— "... Được rồi."
Nhưng ngoài miệng là: "Tức giận."
Hứa Tân Di cười quấn tới, "Đừng nóng giận, về sau em sẽ nghiêm túc lái xe."
"Về sau?"
"Không có sau đó."
Hứa Tân Di dỗ dành hắn
"Đi ra ngoài mang lái xe."
Chuyện này để sau hẵng nói, vài ngày nữa Hứa Tân Di không tin Dịch Dương còn nhớ. Dù có nhớ, thì bên ngoài cô vẫn tự mở xe, Dịch Dương không thể lúc nào cũng theo dõi cô 24/7 được. Cô chắc chắn sẽ tìm được cơ hội.
Tuy nhiên, vì chuyện này, Hứa Tân Di ra ngoài lái xe một thời gian dài. Nhưng mỗi khi có tài xế đi cùng, cô vẫn cảm thấy như có ánh mắt đang dõi theo mình, khiến cô nhiều lúc cảm thấy không được tự nhiên.
Trong lòng Hứa Tân Di hiểu rõ, Dịch Dương cũng chỉ vì tốt cho cô, lo lắng cho cô mà thôi, nên cô mới nhẫn nhịn. Nhưng sau một thời gian, khi cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xám bạc đẹp mắt của An Nhã, cô không thể kiềm chế được nữa..
"An Nhã, chị... Xe thể thao?"
An Nhã vô cùng soái khí từ trên xe đi xuống, gỡ kính ra, cười nói:
"Thế nào?"
"Xinh đẹp! Đẹp trai!"
" Đó là đương nhiên! Đây chính là chiếc xe thể thao mà tôi dự định chỉnh sửa một chút để có thể sử dụng vào năm mới, thật sự rất xinh đẹp. Lên xe !"
Hứa Tân Di vội vàng gật đầu.
Dịch gia ở nhà cũ có một gara chứa đầy những chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu, còn Nhất Phẩm Lan Đình cũng không kém. Hứa Tân Di tuy cũng có xe, nhưng là một chiếc xe thông thường, còn xe thể thao thì cô lại không có.
Trên đường ven sông, gió biển thổi làm tóc Hứa Tân Di bay phấp phới. Nhìn xa xa là bầu trời xanh thẳm và đại dương mênh mông, khung cảnh tuyệt đẹp khiến cảm giác đua xe trở nên hồi hộp, làm cô không thể kiềm chế mà muốn hét lên.
Hứa Tân Di muốn trải nghiệm cảm giác lái xe thể thao. Với số tiền trong tài khoản, cô có thể dễ dàng mua một chiếc xe thể thao. Cô đã xem qua nhiều mẫu xe và cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên một chiếc Ferrari màu đỏ. Với đường cong mượt mà và vẻ đẹp quyến rũ đó, Hứa Tân Di ngay lập tức biết rằng chiếc xe thể thao này là của mình.
Tuy nhiên, số lượng Ferrari trên toàn cầu bị hạn chế, và trong nước lại càng hiếm. Hơn nữa, để mua xe, cô cần phải đáp ứng một số điều kiện: hoặc là chủ sở hữu Ferrari, hoặc là thành viên của câu lạc bộ Ferrari.
Tất nhiên, Hứa Tân Di không đạt được bất kỳ điều kiện nào trong số đó. An Nhã đã khéo léo nhắc nhở cô rằng nếu có mối quan hệ, có thể sẽ mua được.
Hứa Tân Di suy nghĩ một lúc, nhận ra mình không có bất kỳ mối liên hệ nào trong lĩnh vực này. "Lão công của em chắc chắn có." Một câu nói như đánh thức cô.
Với tâm trạng hưng phấn, Hứa Tân Di vội vàng về nhà, chuẩn bị mọi thứ: dây lưng, cà vạt, đồng hồ, và cả những món quà, từng thứ một được bày ra trước mặt Dịch Dương. Dịch Dương nhìn cô với ánh mắt đề phòng.
—— "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."
Dù Dịch Dương đã nhìn thấu ý đồ của Hứa Tân Di, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề lo lắng.
"Ngày hôm nay ra phố, em thấy những món này và cố ý mua cho anh. Yên tâm, đều là hàng quý."
Để chứng minh giá trị của những món quà, Hứa Tân Di đưa cả bill trước mặt Dịch Dương. Anh liếc qua giá cả và nhận ra chúng thật sự không phải là rẻ.
"Có chuyện gì không?"
Hứa Tân Di nghĩ ngợi một chút, rồi mở miệng:
"Không có gì đặc biệt, em chỉ muốn nói rằng gần đây em không lái xe ra ngoài cũng lâu rồi, tính ra cũng gần nửa năm..."
“ Từ giờ em có thể lái xe, nhưng mà chỉ được phép lái chậm”
Hứa Tân Di một mặt cảm động nhìn hắn,
"Lão công, anh thật tốt!"
"Còn có việc?"
Hứa Tân Di lắp bắp cười nói: "Còn có... Một chút xíu việc nhỏ."
Dịch Dương nhìn Hứa Tân Di biểu lộ
"Không quá giống là chuyện nhỏ."
Em muốn mua một thứ."
"Không đủ tiền?"
"Em có tiền!"
Hứa Tân Di cường điệu, chiếc xe thể thao kia mặc dù giá cả cao tới tám chữ số, nhưng cô mua được, chỉ là không có đường tắt, mua không được
"Em tự mình mua không được, lão công, anh có thể giúp một chút không?"
"Thứ gì?"
".Anh đồng ý đã ."
"Em không nói anh làm sao đồng ý được?"
"Một chuyện nhỏ mà thôi, anh chỉ cần nói một câu là thực hiện được."
Dịch Dương hai mắt nhắm lại, nhìn kỹ Hứa Tân Di.
—— "Thái độ không đúng, khẳng định có mờ ám."
Hứa Tân Di: "..."
"Được rồi, em muốn mua một chiếc xe."
"Trong nhà xe chưa đủ sao?"
"Không phải, là em nhìn trúng một chiếc xe, nhưng là có mua điều kiện, lão công, anh kiến thức rộng rãi, có nhân mạch, có thể giúp em hỏi một chút, được không anh?"
Vừa đồng ý cho đi xe, hiện tại liền muốn mua xe, Dịch Dương trong lòng thực có chút lo lắng.
—— "Được rồi, đều đã làm mẹ trẻ con rồi, hẳn là sẽ không giống như trước đây, lỗ mãng."
"Xe gì?"
Thấy Dịch Dương nhẹ nhàng hơn, Hứa Tân Di cười nói: "LaFerrari."
"..."
Kịp phản ứng là chiếc xe thể thao, Dịch Dương trong nháy mắt trở mặt,
"Hứa Tân Di, mới ra sự tình không bao lâu em liền muốn lái xe thể thao? Em nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Nhưng anh không phải đã đồng ý với em sao?"
"Anh không có đồng ý mua xe thể thao!"
"Em không bảo anh mua, em tự mua! Em sẽ bỏ tiền!"
"Vậy em tự đi mua, đừng tìm anh!"
Hứa Tân Di nghiến răng. "Anh có mua không?"
Dịch Dương lạnh lùng, "Không mua."
"Anh có giúp em không?"
"Không giúp!"
—— "Đua xe chuyện nguy hiểm như vậy cũng dám đi làm! Thật sự là làm giận!"
Gặp Dịch Dương, Hứa Tân Di cười nói: "LaFerrari."
Dịch Dương ngay lập tức phản ứng, sắc mặt biến đổi. "Hứa Tân Di, mới xảy ra chuyện không lâu mà em đã muốn lái xe thể thao? Em đừng có mơ!"
"Nhưng anh không phải đã đồng ý với em sao?"
"Tôi không có đồng ý mua xe thể thao!"
"Tôi không bảo anh mua, tôi tự mua! Chính tôi bỏ tiền!"
"Vậy em tự đi mua, đừng tìm tôi!"
Hứa Tân Di nghiến răng. "Anh có mua không?"
Dịch Dương lạnh lùng, "Không mua."
"Anh có giúp tôi không?"
"Không giúp!"
"Đua xe nguy hiểm như vậy mà cũng dám làm! Thật sự là tức giận!"
Nhìn thấy tình hình có thể trở nên căng thẳng, Hứa Tân Di nhẹ giọng, "Lão công, em thật sự rất thích chiếc xe thể thao đó. Em hứa sẽ lái cẩn thận, không đua xe, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện."
Hứa Tân Di những lời quỷ này Dịch Dương một chữ đều không tin.
"Thật sự! Em bận rộn với công việc, không có thời gian lái xe, sao cần xe thể thao chứ”
"Hả? Vậy em mua để làm gì?"
Câu hỏi này khiến Hứa Tân Di không biết trả lời sao. Khi nhận ra, cô thẹn quá hóa giận, cẩu nam nhân này thật biết lợi dụng mọi thứ.
Cô không bận tâm nữa, "Mua về để ngắm thôi! Chỉ cần có được nó là em vui rồi!"
Dịch Dương nhìn cô với vẻ tỉnh táo.
_____"Lời hay, mua xong sẽ không ra ngoài sao? Những lời này không thể tin được."
Hứa Tân Di dứt khoát: "Không mua thì không mua!"
Cô kiên quyết đi ra ngoài. Nói đùa sao, xe thể thao nhiều như vậy, không phải chỉ có một chiếc đó, mua cái khác không được sao? Cô không cần cầu Dịch Dương. Hơn nữa, Hứa Tân Di cũng là một người có vị trí trong giới giải trí, cô không tin rằng không thể tìm được ai giúp đỡ.
Nhưng vào ban đêm, Hứa Tân Di lục lọi danh bạ và vòng kết nối bạn bè, ngoại trừ một số người không thể liên lạc, những người khác không ai có thể giúp được. Tìm An Nhã? An Nhã đã quyết định chiếc xe thể thao đó từ lâu. Sau một hồi suy nghĩ, Dịch Dương là người đáng tin cậy nhất, nhưng người đó lại không muốn giúp cô.
Không tìm được sự hỗ trợ, Hứa Tân Di buồn bực ngồi co ro trong góc ghế sofa. Dịch Dương quay lại, thấy cô co lại, ánh mắt đầy hy vọng nhìn hắn, trông thật ủy khuất.
"Dịch Dương, anh có phải không yêu em nữa không?"
"..." Dịch Dương không muốn nói chuyện với cô.
"Lão công, em thật sự khó chịu, muốn khóc."
Hứa Tân Di nghĩ, kiểu gì Dịch Dương cũng sẽ đến an ủi cô vài câu. Nhưng không ngờ, Dịch Dương chỉ nói: "Muốn khóc thì khóc đi."
Nghe vậy, Hứa Tân Di không thể tin nổi. "Nhưng em nghĩ mình sẽ khóc trong chiếc Ferrari!"
Dịch Dương không nhượng bộ. Hứa Tân Di còn nhớ sự cố vừa rồi, mà giờ lại còn muốn lái xe thể thao? Hắn không thể chấp nhận việc Hứa Tân Di tự mình đưa mình vào nguy hiểm.
Sau hai ngày áp lực, Hứa Tân Di chuyển ánh mắt sang Bảo Bảo, đứa bé hồn nhiên, đáng yêu đang ngồi bên cạnh.
"Nuôi bé con ngàn ngày, dùng bé con một lúc, bảo bối, mẹ sẽ đặt hết hy vọng vào con."