*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy rằng Cố Ninh lấy ra nhiều đồ ăn như vậy nhưng trừ bỏ cổ đạo trưởng bên cạnh, những người khác đều tiết chế, chỉ dám ăn cái lửng dạ, phần còn lại để Cố Ninh cất đi. Cố Ninh lấy ra chai nước, mỗi người uống một ngụm.
Cố Ninh “hào phóng” như vậy khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc, người vẫn luôn giữ bộ dạng lạnh lùng Tạ Vũ Hồng cũng trở nên thân thiện hơn.
“Cố Ninh, để em đeo giúp chị.” Trình Minh nhìn cái ba lô bị nhét đến căng phồng kia nói với cô.
Thật sự là khó có thể tưởng tượng được hôm nay Cố Ninh sao có thể đeo ba lô nhiều thứ mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Cố Ninh dễ dàng đeo ba lô to hơn cả người mình trên lưng, sau đó nói: “Tôi lên kia xem thử.” Nói xong liền đi lên tầng hai.
Cố Ninh đi dạo tầng hai một vòng, sau đó lên tầng ba, xong xuôi mới đi xuống tầng một.
Đem tình huống nói với mọi người.
Tầng hai cùng tầng ba cửa sổ đều được trang bị cửa sổ chống trộm, có thể tháo xuống, sau đó dùng khăn trải giường buộc lại thành dây thừng thả xuống dưới, nhưng cửa sổ lại hướng xuống phía con tang thi chó săn. Hiện tại, biện pháp duy nhất giống như Cố Ninh đã nói, chờ.
Nhưng Cố Ninh chờ không được.
Cô không hỏi có chút hối hận, đáng nhẽ nên học cách sử dụng súng từ Phương Pháp.
Chủ yếu là cô không nghĩ tới động vật cũng có thể tang thi hóa.
Cố Ninh lúc này tâm trạng vô cùng nặng nề, nếu con người hóa tang thi còn dễ đối phó, nhưng với tốc độ cực nhanh, hơn nữa lực công kích đáng sợ như của con tang thi chó săn thì con người hoàn toàn không có khả năng chiến thắng khi đấu trực diện. Phải bắn thẳng vào đầu mới có thể giết chết nó, nhưng mà con người thì chỉ cần bị cào một chút liền sẽ bị nhiễm tang thi ngay lập tức.
Hơn nữa, hai người họ không có khả năng chiến đấu, cũng không có vũ khí để phòng thân, tình hình vô cùng nguy hiểm.
Vốn dĩ thế giới đã đủ gian nan, hiện tại càng tồi tệ hơn.
Rất khó để tưởng tượng, ở thế giới như vậy, tương lai nhân loại sẽ biến thành bộ dáng gì.
Cố Ninh giờ phút này mới cảm nhận sâu sắc thế nào mới là tận thế chân chính.
“Mẹ kiếp, hiện tại đến chó cũng có thể hóa tang thi, vậy về sau liệu gà, vịt gì đó cũng có thể hóa tang thi không? Chúng ta không bằng tự tử luôn đi.” Bên kia Trương Siêu nói.
Mọi người tâm tình đều trầm xuống, không ai tiếp lời.
Cổ đạo trưởng nói: “Đáng tiếc ta không mang theo đồ nghề, bằng không ta sẽ đánh một quẻ xem tình hình chúng ta như thế nào.”
Ông lúc này mặt mày xám tro, trường bào đang mặc dính đầy máu khô, đôi giày vải màu đen đã sớm dính đầy tro bụi. Mặt mày cũng dính không ít máu, bẩn đến mức không còn nhìn thấy màu da ban đầu, chòm râu bẩn dính chặt vào nhau. Thoạt nhìn không có nửa phần cốt cách của một đạo trưởng, lôi thôi, lếch thếch như kẻ ăn mày. So lần đầu tiên Cố Ninh nhìn thấy ông mấy ngày thì chật vật hơn rất nhiều.
Qua khoảng hơn một tiếng sau, cổ đạo trưởng ở trong phòng bực bội đi tới đi lui, cuối cùng hỏi: “Cố Ninh, ngươi nói xem, nếu con tang thi kia vẫn không đi thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Cố Ninh ngồi ngay ngắn nói: “Trừ phi hiện tại đột nhiên xuất hiện một đám người, còn có súng, sau đó giúp chúng ta xử lý con tang thi kia.”
Cổ đạo trưởng liền đảo mắt, sau đó đột nhiên đứng lên chạy tới phòng ngủ, ôm chăn ga gối đệm ra vứt lên mặt đất, sau đó nằm lên, nói: “Nếu như vậy, ta tranh thủ ngủ một lát, khi nào có ai mang súng đến cứu thì gọi ta.”
Nói xong liền rất tự nhiên đắp chăn lên đi ngủ.
Mọi người bị hành động cả cổ đạo trưởng thu hút lập tức cảm thấy buồn ngủ theo. Bọn họ vốn dĩ mới sáng sớm tinh mơ đã bị hoảng sợ, sau đó lại liều mạng chạy như điên hơn nửa giờ, xong còn bị tang thi chó săn dọa sợ không nhẹ. Lúc này ai cũng cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ. Ngay cả khi cánh cửa còn đang bị con tang thi kia đâm vào cũng ngăn cản được cơn buồn ngủ cả họ, cuối cùng tất cả đều ngã trái, ngã phải ngủ.
Cố Ninh đã cả ngày rồi chưa ngủ, cô cũng muốn tranh thủ ngủ một lát, chỉ nhắm mắt lại, đầu óc như tràn đầy năng lượng, những suy nghĩ lộn xộn hiện ra khiến cô không thể ngủ được, chỉ có thể mở to mắt nhìn lên trần nhà, nhìn đồng hồ trên tay còn chưa đến 9 giờ sáng.
Cố Ninh không biết như thế nào lại nghĩ tới chiếc chăn nhung đã bị biến mất khôn giấu vết.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Nhắm mắt lại, nhớ lại tình hình lúc đó.
Cô có thể nhớ lại rõ ràng tất cả các chi tiết, sau đó cô còn nhớ chính mình lúc ấy có ý niệm ham muốn, rồi chiếc chăn kia liền biến mất trong nháy mắt……
Cố Ninh mở to mắt đi tới cái tủ kia, cô nhìn chằm chằm vào chiếc váy liền màu đỏ, sau đó nghĩ muốn mang chiếc váy này đi…
Ý niệm này vừa xuất hiện trong chớp mắt Cố Ninh liền khiếp sợ, chiếc váy màu đỏ trước mắt cô, đã hoàn toàn biến mất!
Thật giống như chưa từng tồn tại.
Không phải do cô bị ảo giác!
Cố Ninh thử lại vài lần.
Sau đó cô nhìn cái tủ trống rỗng trước mắt liền có chút hoang mang.
Những thứ này biến đi đâu, Cố Ninh cũng không biết, chỉ biết những thứ này biến mất là do cô.
Cô không phải là có dị năng chứ?
Từ khi bị tang thi cắn tới lúc xuất hiện trong không gian kỳ lạ kia, rồi đến khi đến được thế giới này, cơ thể cô không ngừng phát biến hóa. Tuy rằng cho tới giờ tất cả sự biến đổi đều tốt, nhưng việc có thể đem đồ vật biến mất không biết có phải là điều tốt không…
Đột nhiên ánh mắt Cố Ninh chợt lóe lên, nếu có khiến những thứ này biến mất, liệu có khả năng, cô cũng có thể khiến con tang thi kia biến mất?!
Ngay khi cô vừa nghĩ ra ý tưởng này thì giây tiếp theo!
“Bằng!” Một tiếng súng vang lên!
Một tiếng súng vang lên, ngay sau đó là một loạt tiếng tiếng súng kêu vang! Cùng với tiếng gào phẫn nộ của con tang thi chó săn là tiếng con người đang kêu la thảm thiết.
Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó lao ra khỏi phòng ngủ, tất cả mọi người đang ngủ đều đã bừng tỉnh, sắc mặt hoặc mờ mịt, hoặc kinh ngạc, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Như là phản xạ có điều kiện, dường như đều nhìn về phía Cố Ninh.
Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng kêu đau đớn của con tang thi…
Sau đó, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trong phòng, mọi người quay ra nhìn nhau, đều có chút không kịp phản ứng.
Sau đó, cổ đạo trưởng dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Cố Ninh, ngữ khí thập phần khiếp sợ nói: “Cố Ninh, ngươi đoán như thần.”
Cố Ninh tỏ vẻ hoàn toàn không biết nói gì.
Thật là như thế nào cũng không nghĩ đến, thuận miệng nói một câu liền ứng nghiệm.
Yên lặng trong chốc lát, cửa chính bị gõ một cách thô bạo, sau đó một giọng nói thô lỗ ở ngoài cửa vang lên: “Bên trong có người không?!”
Cổ đạo trưởng cùng đám người kia, tất cả đều theo bản năng nhìn về phía Cố Ninh, không biết nên trả lời hay không.
Bên kia Tiếu Vân Vân lại không để ý nhiều như vậy, vội vàng đáp: “Có! Có người!”
“Chúng tôi là đội cứu hộ những người sống sót! Mọi người mở cửa ra đi.” Bên ngoài người nọ hô.
Nghe vậy, tinh thần mọi người trong phòng đều được thả lỏng, trên mặt liền mang theo chút vui mừng.
Cố Ninh cũng không nhịn không vui vẻ một chút, nếu là người của đội cứu hộ, chắc chắn họ đã cứu được rất nhiều người, liệu họ có khả năng ho đã cứu được ba mẹ cô.
Vì thế mọi người đều vội vàng đem đồ chặn cửa dọn sang một bên.
Cánh cửa được mở ra.
Ngoài cửa có khoảng hơn hai mươi người đàn ông, đều là ở độ tuổi hai mươi, ba mươi tuổi. Hơn nữa mỗi người trong tay đều có súng. Đằng xa, trên mặt đất còn có một người đàn ông đã bị cắn đứt cổ, trên người còn đang bị con tang thi cẩu đè lên. Có người đem con tang thi hất ra, lấy đi súng trên tay người đàn ông kia.
Còn có hai người khác đang gác cổng sắt.
Sau đó bọn họ bắt đầu đánh giá đám người Cố Ninh, biểu cảm trên mặt bọn họ không được thân thiện cho lắm, một vài ánh mắt khó chị quét qua mấy nữ sinh.
Mấy nữ sinh sắc mặt đều thay đổi, tất cả đều theo bản năng đứng ra phía sau mấy nam sinh.
Cầm đầu là một người đàn ông có diện mạo thô kệch, vóc dáng rất cao, trong tay còn cầm một □□*, trừng mắt nhìn những nam sinh xung quanh một cái. Sau đó, ánh mắt lướt qua Cố Ninh liền hiện một tia vừa lòng, sau đó nói với bọn họ: “Trong mấy người, ai là người lãnh đạo?”
*□□: cái này cả bản raw lẫn convert đều như thế này nên tớ cũng không hiểu là gì
Mọi người đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó đều do dự nhìn về phía Cố Ninh.
Cố Ninh tức khắc nhau mày.
Người đàn ông kia tức khắc tò mò nhìn về phía Cố Ninh, giọng nói ngập tràn hoài nghi hỏi: “Cô là người lãnh đạo?”
“Không phải.” Cố Ninh quả quyết nói.
Cổ đạo trưởng vội vàng nói: “Cái kia, bọn ta đều là một đám ô hợp, vừa mới mới tụ ở đây nên không có ai dẫn đầu.”
Đại khái là nhìn Cố Ninh thật sự là không giống như là một người lãnh đạo, cho nên người đàn ông kia chỉ liếc mắt đánh giá cô một cái, liền không để ý nữa nói nói: “Mấy người không ai bị thương?”
Mấy người cổ đạo trưởng đều không lên tiếng, nhưng rõ ràng là có chút khẩn trương.
Bên kia Tiếu Vân Vân và mấy người còn lại đều nhất trí nhìn về phía tay của Cố Ninh, đều chứa một tia vui sướng khi người khác gặp họa.
Người đàn ông kia đang muốn nói chuyện.
Thì Hoàng Mộng Dao cướp lời nói trước: “Đó là vết thương do dao gây ra, miệng vết thương đã được tôi xử lý rồi.”
“Tôi không quan tâm là vết thương gì.” Người đàn ông kia cau mày nhìn Cố Ninh một cái, sau đó liếc mắt nhìn người phía sau.
Người phía sau liền đi lên phía trước, trong tay cầm một cái còng tay giọng nói không hề kiên nhẫn nói với Cố Ninh: “Đến đây đi.”
Cố Ninh nhìn thoáng qua cái còng tay kia, sau đó nhìn người đàn ông dẫn đầu lắc đầu nói: “Tôi sẽ không đi cùng mấy người.” Nếu cả hai tay đều bị còng lại, trên đường có xảy ra phát sinh gì, cô đều không thể đối phó được.
Cô vừa dứt lời, phía sau ngay lập tức có người chĩa súng vào Cố Ninh.
“Dù cô không đi với chúng tôi, chúng tôi cũng không thể để một người có khả năng sẽ biến thành tang thi chạy thoát, rồi về sau lại gây nguy hiểm cho chúng tôi. Cho nên, cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đi theo chúng tôi, hoặc là chết.” Ngữ khí người đàn ông vô cùng bình đạm. Cố Ninh không chút nghi ngờ nếu cô còn từ chối một lần nữa, tay súng đằng sau sẽ không hề do dự mà ngắm thẳng vào cô mà bắn.
Vì thế, Cố Ninh đành phải giơ hai tay ra, sau đó liền bị còng lại.
Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ Cố Ninh sẽ hành động dứt khoát như vậy, trong mắt liền hiện lên một tia tán thưởng, nói: “Đi thôi, bên ngoài có xe, trước tiên sẽ mang mấy người đến điểm tập kết.” Rồi nói thêm một câu: “Cô cũng đừng quá sợ hãi, qua mười phút nếu cô không bị biến thành tang thi, chúng tôi sẽ thả cô ra ngay.”
Nói xong một chân đá thi thể con tang thi trên mặt đất kia một rồi dẫn đầu đi ra phía bên ngoài.