Cố Ninh nói xong câu đó, cùng với âm thanh con tang thi chó săn kia đang tông vào cửa, mọi người trong phòng sắc mặt đều trở nên trắng bệch.
Tiếu Vân Vân và mấy cô gái khác trực tiếp khóc thành tiếng.
Hoàng Mộng Dao gắt gao cắn môi, sắc mặt cũng trắng bệch, sau đó cô hỏi: “Chúng ta tiếp theo nên làm gì?”
Người cô hỏi chính là Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn cô một cái, sau đó nói: “Chờ.”
Chờ con tang thi kia đâm mệt hoặc mất kiên nhẫn mà bỏ đi.
Cô nói xong câu đó, bắt đầu tiến hành tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng, lúc này cô không còn ý định tìm đường ra nữa, mà là vật tư.
Căn phòng đầu tiên cô tiến vào là một gian phòng ngủ, trên đầu giường treo một bức ảnh cưới cỡ lớn, cửa vào đã bị phá hỏng, mặt đất đều là vết máu đã khô từ lâu. Dọc theo bên cạnh cửa phòng ngủ là một cái tủ, cạnh tủ còn có một đoạn xương đùi đẫm máu khiến người ta sởn tóc gáy. Không khó để tưởng tượng, chắn hẳn là có người vội vàng trốn vào phòng ngủ, nhưng chưa kịp chạy ra khỏi nhà đã bị con tang thi chó săn phá cửa xông vào, trực tiếp nuốt vào bụng. Nếu không phải vừa rồi cô phản ứng nhanh, chỉ sợ kết cục của bọn họ cũng giống như chủ nhân của căn nhà này.
Chỉ là ngẫm lại nhưng Cố Ninh cảm thấy có chút không rét mà run.
Cô mở tủ, tìm được một ít quần áo, hiện tại đã sắp tới tháng mười, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, ba mẹ vẫn đang mặc áo ngắn tay, chỉ tháng nữa là mùa đông sẽ tới, giữ ấm là vấn đề không thể bỏ qua. Cố Ninh lúc tìm quần áo còn phát hiện trong tủ còn có một cái chăn nhung dày mới tinh, nếu có thể mang đi thì ban đêm vào đông thật là không thể tốt hơn. Nhưng ba lô của cô không thể để vừa, chỉ có thề từ bỏ. Cô có chút đáng tiếc sờ sờ chiếc chăn nhung mềm mại kia, nghĩ nếu có thể mang đi thì tốt rồi.
Ý nghĩ này của cô vừa mới hiện lên, thì lập tức trong nháy mắt, chiếc chăn nhung ban nãy cô còn cầm đã biến mất.
Sau một lúc lâu lúc sau, Cố Ninh mới phản ứng lại đây, sau đó nhìn chằm chằm vào cái tủ trống rỗng! Cái chăn nhung trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết!
Cô không dám chớp mắt, ngay trước mắt cô, không tiếng động mà biến mất.
Cố Ninh nhìn tay của mình, có điểm hoảng hốt, hoài nghi có phải mình bị ảo giác không. Nhưng cảm giác sờ chiếc chăn vẫn còn lưu lạ trên tay cô, như đang nhắc cô rằng vừa rồi không phải là ảo giác.
Ngay khi Cố Ninh còn một bụng đầy khó hiểu, cổ đạo trưởng đi tới cửa, ông nhìn trên mặt đất uốn lượn đầy vết máu đã khô, trên mặt lộ ra một tia không đành lòng, đối với đoạn xương đùi kia niệm một câu: “Vô Lượng Thiên Tôn*.” Trong nháy mắt Cố Ninh cảm thấy được bộ dáng cao nhân thế ngoại, nhưng chỉ là trong giây lát. Ông khôi phục lại bộ dáng bình thường, sau đó nhìn đống quần áo kỳ quái hỏi: “Cố Ninh, ngươi làm gì vậy?”
*Vô lượng thiên tôn: như “A di đà phật” bên mình, mình nghĩ thế:))) chứ tra cả Trung cả Việt cũng không hiểu giề:)))
Cố Ninh nhìn ông hành động trơn tru, cảm thấy ông bây giờ với trong tưởng tượng của cô khác nhau hoàn toàn. Nhưng dù vậy, lúc ở nhà để xe ông đã để lại cho Cố Ninh một chút ấn tượng tốt, cô cũng quá bài xích ông nên giải thích: “Hiện tại đã tháng mười, nên tôi muốn chuẩn bị một ít quần áo mùa đông.” Nói liền đem mấy bộ quần áo cô lựa được nhét vào ba lô.
Cố đạo trưởng như bừng tỉnh, vội vàng nhặt hai bộ quần áo ông có thể mặt được ôm vào ngực, rồi lại nhặt thêm vài món: “Cái này chắc sẽ vừa với Trình Minh.” Sau đó nói: “Ngươi không nhắc thì suýt nữa ta đã quên, đêm qua ngủ thời tiết đã chuyển lạnh. Ai da, nơi này không có áo lông vũ sao?… A, có cả đệm để ngủ này, hay chúng ta cùng nhau bê ra?” Ông một bên tìm kiếm, một bên cùng Cố Ninh nói.
Cố Ninh còn đang nhớ thương chiếc chăn nhung không cánh mà bay kia nên không để ý đến ông. Sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến căn phòng khác.
Lần này là phòng bếp, đã có hai cô gái ở đó đang tìm kiếm đồ ăn, nhìn thấy Cố Ninh đi vào, hai người liền liếc nhau một cái rồi có chút khẩn trương đem đồ tìm thấy giấu ra sau lưng. Sau đó tránh Cố Ninh, chạy ra ngoài.
Cố Ninh không để ý, phản ứng đầu tiên chính là mở vòi nước, vòi nước chỉ chảy ra vài giọt liền dừng lại.
Vừa lúc cổ đạo trưởng theo từ cửa tới, phất phất đồ trong tay khoe: “Hắc hắc, Cố Ninh, Trình Minh tìm được thứ tốt!”
Cố Ninh vừa nhìn qua thì thấy trong tay cổ đạo trưởng cầm một túi chứa mấy gói mì ăn liền.
Ông vui vẻ ra mặt nói: “Chúng ta nấu lên có thể no một bữa.”
“Không có nước.” Cố Ninh lạnh lùng nói một câu rồi đi ra.
“Không thể nào?” Cổ đạo trưởng kêu một tiếng, không tin chạy tới vặn thử vòi nước, quả nhiên một giọt nước cũng không có, tức khắc liền thất vọng, thống khổ kêu lên: “Trời muốn diệt ta!”
“Chúng ta ăn sống được mà.” Theo sau là Trình Minh đang đi vào, trong tay còn cầm theo túi quần áo nãy cậu cùng cổ đạo trưởng tìm thấy, nói: “Có đồ ăn là tốt lắm rồi.”
Cổ đạo trưởng thập phần oán niệm nói: “Ta đã gần hai tháng nay không được ăn đồ nóng rồi.”
Trong phòng bếp này có đầy đủ mọi thứ, thậm chí bình ga vẫn còn, bếp ga cũng hoạt động tốt, chỉ không có nước.
Ba người ra khỏi phòng bếp, thấy trong phòng khách mọi người đang phân chia đồ ăn mới tìm kiếm được trong bếp.
Nhìn ban người Cố Ninh ra ngoài, bọn họ ngồi trên mặt đều ít nhiều có chút không tự nhiên, sau đó liền nhanh tay cho hết đồ ăn nhét vào miệng.
Trong đó một cậu nam sinh vô cùng khoa trương giấu một cái ba lô căng phồng ra sau lưng, dùng tay giữ khư khư, biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên. Xem ra họ tìm được không ít đồ ăn, nhưng lại không hề có ý định đem đồ chia cho bọn cô.
Trình Minh cau mày, đang định nói gì đó.
Bên kia Hoàng Mộng Dao đột nhiên nói, cô còn cầm một lòng đỏ trứng sấy nói: “Tôi cùng Tạ Vũ Hồng tìm được cái này.” Sau đó cùng Tạ Vũ Hồng đứng lên đi về phía bọn họ, nói: “Chúng ta có thể cùng nhau ăn.”
Tạ Vũ Hồng đứng bên cạnh Hoàng Mộng Dao không nói gì, đôi mắt bị mái tóc che khuất nhìn chằm chằm Cố Ninh.
Cố Ninh có chút kinh ngạc, Trình Minh cũng chưa kịp nói gì đã bị cổ đạo trưởng không hề khách khí đem túi lòng đỏ trứng sấy trong tay Hoàng Mộng qua, một bên cười tủm tỉm nói: “Vẫn là các ngươi có lương tâm.” Cổ đạo trưởng lời này tự nhiên là có ý khác, vừa rồi nếu ở bên ngoài không phải Cố Ninh phản ứng mau lẹ, nhắc nhở bọn họ, bằng không bọn họ đến một cái mạng cũng không chạy thoát. Hiện tại còn có thể an toàn đứng đây đều là nhờ Cố Ninh, vậy mà mấy người kia tìm được đồ ăn lại không chia cho cô, thực sự khiến người ta phải buồn lòng.
Bên kia có vài người nghe được điều này, tức khắc biểu cảm trên mặt có chút biến hóa.
“Mộng Dao, tóc cậu sao lại thành như thế này?” Trình Minh lại là giật mình nhìn Hoàng Mộng Dao nói.
Cố Ninh cũng phát hiện mái tóc dài của Hoàng Mộng Dao đã bị cắt thành mái tóc ngắn, mà hình như người cắt kỹ thuật không được tốt lắm, mái tóc bị đến nham nhở.
“Là Tạ Vũ Hồng cắt giúp.” Hoàng Mộng Dao có chút không được tự nhiên, theo bản năng sờ sờ mái tóc, lại chỉ sờ được mái tóc ngắn, tức khắc có chút xấu hổ thả tay xuống.
“Đẹp lắm.” Cố Ninh nói.
“Phải không? Cảm ơn.” Hoàng Mộng Dao có chút kinh hỉ nhìn Cố Ninh.
“Người đẹp thì để tóc gì cũng đẹp.” Cổ đạo trưởng một bên nói, một bên đem túi lòng đỏ trứng sấy mở ra, điểm số lúc sau nói: “Hai tư cái, ta còn có năm gói mì, dù sao chúng ta đều góp đồ với nhau, ăn cùng nhau không cần tính toán quá.”
Lời ông nói liền chia mười một người đang ngồi trong sảnh thành hai nhóm.
Bên này có Cố Ninh, Trình Minh, cổ đạo trưởng, Hoàng Mộng Dao và Tạ Vũ Hồng.
Bên kia có Trương Siêu, Tiếu Vân Vân, người đang ôm ba lô, mặc áo thun màu vàng tên Lưu kỳ, còn hai cô gái Trương Linh và Vương Tư.
Bên kia mấy người kia sắc mặt lập tức có chút biến hóa.
Bọn họ cùng Trình Minh, Hoàng Mộng Dao và Tạ Vũ Hồng đều là một nhóm, ngày thường cũng gọi là có chút thân quen.
Bọn họ thật không nghĩ lúc chia đồ ăn, cũng chỉ là nhằm vào Cố Ninh cùng cổ đạo trưởng là “người ngoài”. Lại không nghĩ rằng Trình Minh vẫn luôn đi cùng Cố Ninh và cổ đạo trưởng, mà Hoàng Mộng Dao với Tạ Vũ Hồng lại càng ngoài dự đoán của bọn họ. Cố Ninh vừa rồi biểu hiện rõ như ban ngày, nhưng tay cô lại bị thương, bọn họ thấy cô không còn giá trị lợi dụng, mà cổ đạo trưởng thì khi gặp nguy hiểm chỉ biết chạy.
Nhưng Trình Minh cùng Tạ Vũ Hồng, hai người bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ mọi người trong đội, dọc theo đường đi đa số tang thi đều do bọn họ giải quyết.
Ngoài cửa, tiếng tang thi chó săn vẫn kiên trì đâm vào cửa, biểu cảm của bọn họ lập tức có chút khó coi. Nhưng ngẫm lại tình huống hiện tại, con tang thi kia thoạt nhìn không có ý định rời đi, còn bọn họ bị nhốt ở chỗ này không biết khi nào mới có thể thoát được, vậy thì đồ ăn chính là thứ quan trọng nhất. Thiếu bốn người kia, bọn họ càng có nhiều đồ ăn hơn. Nghĩ đến đây, tâm tình bọn họ mới tốt lên được một chút. Thậm chí còn ôm tâm lý vui sướng khi người khác gặp họa, với một chút đồ ăn như thế, bọn người Cố Ninh chắc chắc không thể trụ được lâu.
Cố Ninh đối với lời cổ đạo trưởng nói không có ý kiến gì, dù sao bất cứ lúc nào cô cũng có thể quay về, nên không cần thiết nói thêm gì vào lúc này.
Muốn nói trong phòng này ai có tâm tình nhẹ nhàng nhất, không ai khác chính là Cố Ninh.
Chỉ cần con tang thi chó săn xông vài được trong này, cô cũng đủ thời gian trở về không gian kia, càng không cần phải nói tới lo lắng vật tư. Nửa đêm hôm qua cô đã kịp trở về bên kia một chuyến, nhét đầy lại ba lô mới trở lại. Đến khi nào đồ ăn hết cô cũng có thể về lấy tiếp. Hiện tại điều cô lo lắng nhất chính là ở chỗ này lâu sẽ làm cô chậm trễ thời gian đi tìm ba mẹ.
Mọi người ngồi vây quanh nhau, bắt đầu ăn sáng.
Buổi sáng hôm nay tất cả đều trải qua một phen hú vía, khiến ai cũng đói bụng.
Cổ đạo trưởng ăn xong hai cái lòng đỏ trứng sấy liền kêu gào: “Căn bản là không ăn đủ no!”
Bên kia vài người không giấu được cảm giác hả hê.
Nhưng rất nhanh, biểu cảm trên mặt bọn họ liền đông cứng.
Chỉ thấy Cố Ninh yên lặng từ ba lô không ngừng móc ra đồ ăn.
Lạp xưởng, sô cô la, bánh mì, lương khô,…
Không riêng gì vài người bên kia.
Bên này cổ đạo trưởng, Trình Minh, Hoàng Mộng Dao và Tạ Vũ Hồng cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Nhìn đồ ăn cô lôi ra xếp thành một ngọn núi nhỏ, bọn họ đều câm nín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT