Khi có công sự, Bạc Nhược U tuyệt đối sẽ không trễ nãi, sáng sớm ngày thứ hai sắc trời mời vừa hừng sáng, nàng đã rời phủ đi về hướng Lan Chính phường, ngồi trên xe ngựa không nhịn được lại nghĩ đến đêm qua ——
Đêm qua sau khi về nhà, nàng do dự mấy lần cũng không kể lại chuyện gặp phải Bạc gia đại tiểu thư cho Trình Uẩn Chi, nàng biết Trình Uẩn Chi đối với Bạc thị oán hận sâu đậm, mà nàng có lẽ là bởi vì rời nhà lúc tuổi tác còn quá nhỏ, sau đó lại được nghĩa phụ nghĩa mẫu sủng ái, nếu đã không xem người Bạc thị là chí thân, oán trách ở đáy lòng ngược lại cũng không nhiều, bởi vậy chỉ sợ nàng nói lại việc này cho Trình Uẩn Chi, lại khiến cho lòng ông không vui rồi trào dâng xúc động mà tìm tới cửa, nhưng theo cái nhìn của nàng, hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt nhất trở về Bạc thị.
Đã không nói cho Trình Uẩn Chi, xác thực cũng không nên nói cho Hoắc Nguy Lâu, việc này giấu ở trong lòng, có lẽ cũng không cần nói ra miệng.
Nhưng đêm qua không biết tại sao, nàng lại không tự chủ được mà mở miệng với Hoắc Nguy Lâu, Hoắc Nguy Lâu vốn có uy danh, tiếp xúc hơn hai tháng, càng cảm thấy y là danh xứng với thực, cứ nhìn vào sự trung tâm thần phục của người đi theo y, lại kiến thức thêm thủ đoạn sấm rền gió cuốn của y, tuy là vô cùng nghiêm khắc lãnh khốc, nhưng lại cẩn trọng mà tuân thủ nghiêm chính công nghĩa đến hiếm thấy, sau lại thấy y đối với mấy người Tống Mị Nương mà mở ra một con đường, lại biết thêm một mặt nhân đức của y, cộng thêm nhiều việc về sau nữa, cũng thấy được một mặt tao nhã của y, trong lúc vô tình, sự tin tưởng của nàng dành cho y đã có thể so với Trình Uẩn Chi.
Nàng không hiểu việc triều đình, nhưng xưa nay trên quan trường là trong hay đục rất khó phân biệt, Hoắc Nguy Lâu tuy có ác danh ở bên ngoài, nhưng trong cái nhìn của nàng, y có tiếng là quyền khuynh triều dã, lại làm việc hộ quốc vì dân, trong ngoài triều chính Đại Chu hiện giờ trời yên biển lặng, các loại văn võ bá quan, y tất nhiên là công đầu, nhân vật như vậy, sao không khiến người ta cam tâm đi theo đây?
Tâm tư xoay chuyển liên hồi, xe ngựa đã vào Lan Chính phường, rất nhanh đã dừng lại ở trước cửa Hầu phủ, giờ khắc này ánh bình minh ló dạng, tia sáng màu trắng bạc hiện ra phía chân trời, ánh mặt trời sắp phá mây hiện ra, lúc Bạc Nhược U vào phủ, toàn bộ Hầu phủ còn muốn thanh tĩnh hơn so với đêm qua.
Người hầu đi vào bẩm báo, nàng theo hành lang đi về hướng chủ viện, người hầu ở Hầu phủ đối với nàng tựa hồ khá là yên tâm, cũng không đi theo, nàng đi một mình, mới vừa đi tới một chỗ ngã rẽ, chưa nhìn thấy người tới đón, ngược lại nghe được một bên ngã rẽ có tiếng kiếm ngân vang, nàng hơi lộ ra do dự, dưới chân lại như bị đầu độc mà đi thẳng qua đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT