– Cô nương, chính là chỗ này.

Xuân Đào chỉ vào phía Đông bên cạnh của mảnh rừng trúc

– Có người nói lúc trước hồ sen khô rồi, đại tiểu thư ngã xuống dù chưa bị thương, nhưng khi đó hầu gia yêu thương đại tiểu thư như trân bảo, cho nên mới hạ lệnh lấp đầy nơi này luôn.

Bạc Nhược U nhíu mày

– Đại tiểu thư lúc đó mới sáu tuổi, lại bị bệnh, cần phải được trông chừng cho thật kỹ, sao lại rớt vào?

Xuân Đào lắc đầu

– Chuyện này nô tỳ cũng không biết.

Vị trí nơi này hẻo lánh, tuy rằng sự cố phát sinh ở mười năm trước, nhưng một khi đã có triệu chứng mắc bệnh tâm thần, mà đại tiểu thư lại được chăm sóc, tuyệt đối không thể tùy tùy tiện tiện rơi xuống hồ sen, lẽ nào, lúc đó hung thủ đã ra tay rồi?

– Bên người đại tiểu thư, có nô tỳ hầu hạ chăm sóc nàng từ mười năm trở lên không?

Xuân Đào lộ vẻ mặt khó xử

– Cô nương, chuyện này nô tỳ lại càng không biết, mấy vị tỷ tỷ bên người đại tiểu thư tuy hầu hạ ngài ấy đã lâu, nhưng có trên mười năm hay không, nô tỳ thật sự không biết.

Sắc trời đã sáng rỡ, ánh mặt trời đã bò lên đám mây, sắc trời âm u mấy ngày liền, hôm nay rốt cục nghênh đón một ngày nắng mới, Bạc Nhược U ngước mắt liếc nhìn bầu trời

– Không sao, ta đi hỏi người khác một chút.

Hoắc Nguy Lâu vốn đã hạ lệnh hôm nay sẽ tra hỏi hạ nhân, bởi vậy lúc Bạc Nhược U đến tiền viện, Hạ Thành cùng các nha sai đã có mặt, Bạc Nhược U vội vàng tiến lên, kéo Hạ Thành qua một bên nói:

– Đại nhân, có hỏi qua người hầu nào bên cạnh đại tiểu thư hầu phủ hay chưa?

Hạ Thành nói:

– Đương nhiên hỏi qua, mấy ngày nay bên cạnh đại tiểu thư trước sau đều người theo, vụ án không có liên quan gì với nàng.

Bạc Nhược U chỉ hơi trầm ngâm

– Không phải hỏi có nhân chứng hay không, là hỏi chuyện của đại tiểu thư khi còn bé, dân nữ nghe nói đại tiểu thư khi còn bé từng bị bệnh, nhiễm bệnh không lâu, còn từng rớt xuống hồ sen, những chuyện này đã xảy ra từ mười năm trước rồi.

Hạ Thành lập tức nhíu mày thật chặt

– Chuyện cũ từ mười năm trước . . . . . . Khi đó đại tiểu thư mới năm, sáu tuổi đi, ngươi hoài nghi, hung thủ đã động thủ từ lúc đó?

Bạc Nhược U lắc lắc đầu

– Dân nữ cũng nói không chắc, chỉ là đêm qua cô ngốc vừa đúng lúc xuất hiện tại bìa rừng, tuy đại tiểu thư nói cô ngốc muốn đi cắt mai, nhưng dân nữ lại cảm thấy kỳ quái, mặt khác, đại phu nhân vô duyên vô cớ mang cô ngốc về, rồi lại vô cùng thương yêu nàng, tựa hồ coi nàng như nữ nhi. . . . . .

Nói đến đây, Bạc Nhược U bỗng nhiên thay đổi sắc mặt

– Đại nhân, Ngọc ma ma cũng từng nói qua, lúc trước đi từ đường là bởi vì cái chết của một người tiểu thiếp?

Ngày đó Bạc Nhược U chưa theo đến từ đường, chưa từng chính tai nghe Ngọc ma ma giải thích, Hạ Thành nói:

– Phải, bà ta nói bà lúc chăm sóc một tiểu thiếp của hầu gia sinh con làm cho một thi hai mạng, bởi vậy khiến hầu gia không con dưới gối, cho nên lão phu nhân đã phạt bà ta đến canh giữ từ đường.

Bạc Nhược U lắc đầu

– Không đúng. . . . . . giải thích như vậy không đúng. . . . . .

– Không đúng chỗ nào?

Một giọng nói trầm thấp tiếng từ phía sau truyền đến, Bạc Nhược U xoay người liền thấy Hoắc Nguy Lâu mang theo Tú Y Sứ tiến vào, nàng cúi người hành lễ, trước tiên nói ra chuyện nhìn thấy túi thơm ở phòng ngủ của cô ngốc đêm qua, sau đó thuật lại nguyên văn lời kể của Xuân Đào một lần nữa

– Nếu đại phu nhân chỉ làm một cái túi thơm, chỉ cho riêng cô ngốc, còn có thể giải thích là ngài ấy bị bệnh nhận lầm người, nhưng ngài ấy rõ ràng làm hai cái.

– Ngọc ma ma từng nói, hầu gia từng có một tiểu thiếp sinh con mà chết, nhưng  Trịnh tứ gia lại nói hầu gia làm người trung thực chính phải, sẽ không nạp thiếp, mà dân nữ thấy sau khi Trịnh nhị gia, Trịnh tam gia xảy ra chuyện, cũng chỉ thấy phu nhân mà không thấy thiếp thất, hơn nữa bên trong phủ không có hạ nhân hầu hạ vượt qua 15 năm, không người nào biết tình hình năm đó, bởi vậy, tiểu thiếp này là thật hay giả, thực sự còn là nghi vấn.

Bạc Nhược U lại nói:

– Lại nhìn tình hình trong phủ, Ngọc ma ma nói bà bởi vì tiểu thiếp mà bị đày đến từ đường, nhưng nếu là vậy thì sao phát điên lại là đại phu nhân? Trịnh tứ gia nói ngài ấy phát bệnh trong năm sinh ra đại tiểu thư, bởi vậy dân nữ hoài nghi, xảy ra chuyện theo như lời của Ngọc ma ma, cũng không phải là một vị tiểu thiếp nào cả, mà là đại phu nhân!

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm

– Nói tiếp.

Bạc Nhược U khẽ mím môi một cái rồi nói:

– Dân nữ hoài nghi, là nhi tử của đại phu nhân chết yếu, đại phu nhân bởi vì hài tử chết yểu mới phát bệnh.

Dừng một chút, vẻ mặt Bạc Nhược U lại biến đổi

– Không đúng, không phải nhi tử chết yếu, có thể. . . . . . có thể là nữ nhi chết yểu. . . . . .

Mười lăm năm trước, đại phu nhân từng mất đi một nữ nhi? Cho nên mới mắc bệnh điên?!

Hạ Thành hơi thay đổi sắc mặt

– Chuyện này không có chứng cứ. . . . . .

– Nếu đại phu nhân mất đi nhi tử, thì bây giờ hẳn là phải dành rất nhiều thương yêu cho thiếu niên ở độ tuổi tương đương.

Hạ Thành lại nói:

– Nhưng hình dạng của cô ngốc xấu xí. . . . . .

Nói đến đây, Bạc Nhược U cũng chưa nghĩ được rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là nói:

– Dân nữ phát hiện dung mạo của cô ngốc, có ba phần tương tự với đại tiểu thư, có lẽ là bởi vì… độ tương tự này, mới khiến đại phu nhân vừa thấy nàng liền sinh lòng thương tiếc.

Giọng điệu của Bạc Nhược U hơi có do dự, bởi vì nàng cũng không thể ngay lập tức phát hiện chỗ tương tự giữa hai người, tinh thần đại phu nhân không tỉnh táo, chỉ nhìn sơ qua là có thể nhận biết rõ ràng sao? Huống hồ cô ngốc lạ mặt lại có vết sẹo xấu xí, người bình thường thoáng nhìn qua, đa phần là cảm thấy đáng sợ.

Hạ Thành không quyết định chắc chắn được, cho nên nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu, Hoắc Nguy Lâu lại tựa hồ đang suy nghĩ

– Đạo trưởng ở đâu?

Hạ Thành vội đáp:

– Ở tại sương phòng, còn đang tính toán, hạ quan lập tức đi xem.

– Bảo hắn nhất định phải tính chính xác thời gian năm Kiến Hoà 16.

Nếu đại phu nhân tựng thật sự sinh ra một nữ anh, hơn nữa theo lời Trịnh Văn Dung nói, chính là trong năm sau khi sinh ra Trịnh Vân Nghê.

Hạ Thành lập tức đáp lại, nhưng rất nhanh, hắn phản ứng lại mới hơi sững sờ

– Hầu gia là hoài nghi. . . . . . hung án lần này, có quan hệ với đứa trẻ kia?

Hoắc Nguy Lâu gật đầu

– Bạc ngỗ tác nói không phải không có lý, mà sau khi phát án này, mọi người trong phủ nói năng đều cực kỳ thận trọng, Ngọc ma ma cũng che giấu rất nhiều, nhất định là để che giấu bí mật tối tăm trong phủ.

Đáy mắt Hạ Thành hơi sáng lên, lập tức ra cửa đi tìm vị đạo trưởng kia.

Bạc Nhược U vội vàng nói với Hoắc Nguy Lâu:

– Xin hầu gia tra hỏi người hầu bên cạnh đại tiểu thư, hỏi chuyện đại tiểu thư bị bệnh khi còn bé, còn có nàng khi còn bé đột ngột rơi xuống hồ sen, dân nữ còn nghe nói nàng khi còn bé suýt chút nữa lửa thiêu, không biết là loại tình trạng nào, việc này phát sinh sau khi đại tiểu thư sinh bệnh khi còn bé, chắc hẳn có thể hỏi ra chút ít.

Thấy ánh mắt Hoắc Nguy Lâu nặng nề, Bạc Nhược U thuật lại đoạn đối thoại với Xuân Đào khi đến xem rừng trúc sáng nay

– Chỗ kia hẻo lánh, năm đó đại tiểu thư còn đang mang bệnh, sao tự dưng lại rớt xuống được? Mặc dù dân nữ không thể khẳng định việc này có liên quan đến vụ án, nhưng dù sao vẫn cảm thấy cũng có chút kỳ quái.

Hoắc Nguy Lâu ngược lại không biết nàng còn làm những chuyện này, ánh mắt nhìn nàng lại tăng thêm mấy phần thâm ý, gọi Tú Y Sứ tới dặn dò một phen, tự nhiên có người hỏi, nhưng chỉ trong chốc lát, Tú Y Sứ đã trở về trả lời

– Hầu gia, tỳ nữ bên người Trịnh đại tiểu thư, đều là tám năm trước vào phủ, đối với chuyện năm đó cũng không biết gì cả.

Lời này vừa nói ra, Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch lông mày, tỳ nữ bên người tiểu thư thế gia, phần lớn là theo chăm sóc từ nhỏ, tỳ nữ bên người Trịnh Vân Nghê lại đều là vào phủ tám năm trước, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trầm xuống

– Gọi hết quản sự đã làm việc mười ba năm trong phủ đến đây, hết thảy những người làm công trong phủ qua mười năm trở lên, đều triệu đến.

Quản sự sắp tới chính sảnh, trong phòng Hoắc Nguy Lâu ngồi xuống chủ vị, ánh mắt nặng nề, khí thế bức người, sau khi quản sự hành lễ liền lau mồ hôi trên trán, lại nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi:

– Mười năm trước, ngươi đã làm việc trong phủ chưa?

Quản sự gật đầu

– Mười năm trước, tiểu nhân được hầu phủ chọn mua làm quản sự.

Hoắc Nguy Lâu tiếp tục hỏi:

– Năm đó tại sao đại tiểu thư lại mắc bệnh tâm thần, ngươi có biết không?

Quản sự nhíu mày hồi tưởng một lát mới nói:

– Đó là một đêm trời đông giá rét, khoảng giữa tháng 11, đầu tiên là đại tiểu thư mất tích một buổi tối, sau khi tìm được, người đã có chút không thích hợp. . . . . .

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày

– Mất tích một đêm?

Quản sự gật gật đầu

– Tuy rằng đã qua rất lâu, nhưng sự kiện này huyên náo rất lớn trong năm đó, đại tiểu thư là thiên kim ngọc quý, không cho phép có chút sai lầm nào, ngay đêm đại tiểu thư mất tích, toàn bộ hầu phủ đều phái người đi tìm, tìm một buổi tối cũng không hề thấy, kết quả sáng sớm ngày thứ hai, đại tiểu thư lại tự mình xuất hiện, chỉ là người đã không còn tỉnh táo.

– Sao lại tự mình trở về?

Quản sự suy nghĩ một lúc

– Hình như là phát hiện ở phía Đông trong rừng trúc, lúc được phát hiện, cả người đông cứng, trên người cũng bẩn thỉu, nhưng trong khu rừng kia, đêm trước cũng có tìm tới, lại không phát hiện đại tiểu thư, sau đó bất kể hỏi như thế nào, đại tiểu thư tựa hồ cũng không nhớ ra được đêm đó đi tới nơi nào. . . . . . Việc này rất nhiều người đều biết, không tránh khỏi lại nghĩ đến quỷ thần, sau đó lão phu nhân hạ lệnh không được nhắc lại việc này, mọi người mới không dám nhiều lời nữa.

Lại là rừng trúc phía Đông.

Bạc Nhược U nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn trong tay áo.

Hoắc Nguy Lâu cũng suy tư chốc lát, lại hỏi hắn

– Sau đó bệnh của nàng còn chưa khỏi hẳn, lại rớt vào trong hồ sen, chuyện này ngươi có biết không?

Lúc này quản sự lộ vẻ mặt hơi hơi hồi hộp, giọng điệu cũng lập tức trở nên xa xăm

– Nói tới chuyện này, thì càng quái lạ . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play