Trong mộng là bóng tối không có điểm dừng, Bạc Nhược U đứng trong núi rừng tràn đầy sương mù, bốn phía là bóng dáng ngọn cây giương nanh múa vuốt trên mặt đất, gió lạnh gào thét mà đến, rét lạnh thấu xương làm nàng cứng đờ tại chỗ, loáng thoáng, còn có tiếng khóc của hài tử vang vọng trong rừng, đầu nàng đau như sắp nứt, muốn cất bước tiến lên trước, lại có tiếng lục lạc lanh lảnh vang lên ——
Tiếng lục lạc tựa như tiếng nguyền rủa chạy mãi không thoát, đáng sợ cứ như một con rắn độc phun ra lưỡi quấn quanh Bạc Nhược U, nàng ngước mắt nhìn khoảng trông tối đen nhánh, không biết tại sao, chỉ nhìn thấy vòm trời cách mình càng lúc càng xa, rừng cây trở nên cao to, ngọn cây cũng càng lúc càng cao không thể với tới, thân thể nàng bắt đầu run rẩy, theo bản năng ngồi xổm xuống ôm chặt lấy bản thân mình, nhưng tiếng lục lạc kia lại càng lúc càng gần, còn có tiếng bước chân nặng nề đang nhích lại gần. . . . . .
– Trán con bé rất nóng.
Giọng của Trình Uẩn Chi khàn đặc, mở miệng nói
– Từ mạch tượng cùng biểu hiện bên ngoài mà xem thì là cảm nhiễm phong hàn, hiện giờ nghe xong người kia nói, lại bị kích thích, phong hàn. . . . . . Còn không phải nghiêm trọng nhất ——
Nhìn Bạc Nhược U nằm trên giường nhỏ nhắm mắt mê man, trong mắt Trình Uẩn Chi tràn đầy thương tiếc, nhưng ông mới nói được nửa câu thì ngừng lại, khiến Hoắc Nguy Lâu cực kỳ lo lắng
– Nghiêm trọng nhất là cái gì? Kính xin tiên sinh nói thẳng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT