Bên trong Sùng Chính điện, Kiến Hoà đế nhìn Hoắc Nguy Lâu rõ ràng đã hao gầy đi rất nhiều với vẻ mặt phức tạp, sau khi Hoắc Nguy Lâu hành lễ, Kiến Hoà đế lập tức lệnh cho thái y đến xem vết thương cho y.
Nắng ấm từ song cửa sổ chiếu vào, khiến cho sắc mặt lúc này có chút mệt mỏi mang theo bệnh trạng tăng thêm mấy phần tuổi trẻ phấn chấn, thái y mở ra vạt áo Hoắc Nguy Lâu, lại mở ra vải trắng quấn quanh ngực y, rất nhanh, một vết thương dữ tợn đã kết vảy lộ ra ngoài.
Kiến Hoà đế nhiều năm đã quen sống trong nhung lụa, bị vết thương này làm cho kinh hãi đến tận đầu quả tim, lòng bàn tay bỗng dưng tràn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ngự y kiểm tra trong chốc lát, xoay người nói:
– Hầu gia bị thương thế này là vì trúng độc gây nên, chỉ sợ còn tổn thương tới tâm mạch, Hầu gia có thể giải được loại độc này, nhất định đã trải qua gian nan mà người thường khó có thể chịu đựng được, bây giờ đã khỏe lại, thật là trời cao che chở, vết thương tuy đã kết vảy, nhưng muốn hoàn toàn khép lại chí ít vẫn cần hai tháng, còn về độc trong cơ thể Hầu gia có thể trừ sạch hay không, vẫn cần kiểm tra theo dõi tỉ mỉ mới biết.
Hoắc Nguy Lâu mấp máy cánh môi trắng xám khô nứt, cột lại vạt áo, vén tà áo quỳ xuống
– Bệ hạ, thần thỉnh tội ——
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT