"Tú Tú, vòng tay này có gì không đúng?" Vương Thanh Hòa vừa vào phòng liền nhìn thấy vợ mình nhìn chằm chằm vào vòng tay.
Anh biết chiếc vòng tay này là do mẹ chồng cho Tú Tú.
Mẹ vợ nói, Tú Tú tính tình khó chiều, sức khỏe không tốt.
Hết ăn lại nằm, còn gả ở nông thôn, vòng tay này liền cho Tú Tú, nếu sắp chết đói liền cầm đi đổi tiền.
Bây giờ vợ lấy chiếc vòng tay này ra không phải là cảm thấy tiền trong nhà không đủ cho cô ăn đấy chứ?
“Vợ à, nửa tháng nữa là vụ thu hoạch mùa thu sẽ kết thúc, đợi đến khi vụ thu kết thúc anh sẽ dẫn em đến huyện, chúng ta đi ăn bánh bao của tiệm cơm Quốc Doanh, em đừng có ý đồ với chiếc vòng tay này. Mẹ chúng ta không phải đã nói, đây là tổ truyền sao?”
Vương Thanh Hòa nói xong liền muốn đi cất đồ giúp cô.
Bạch Tú Tú trừng mắt nhìn anh một cái: “Em nói muốn bán lúc nào? Anh đừng quấy rối, em đang nghĩ chuyện đấy. Nhanh đi làm việc đi!”
Bạch Tú Tú buông vòng tay xuống, mở bọc giấy ra, từ bên trong chọn một khối bánh bông lan xấu xí, nhét vào trong miệng anh: “Được rồi, nhanh đi làm việc đi!”
Da mặt Vương Thanh Hòa đỏ lên, vị ngọt ngào của bánh bông lan và mùi thơm của trứng gà khiến trong lòng anh dâng lên một cỗ thỏa mãn.
Giữa trưa không nghỉ ngơi, cảm giác mệt mỏi chạy đến Cung Tiêu Xã đã được quét sạch sành sanh!
“Vậy anh đi làm việc trước.”
Chờ người đi ra ngoài rồi, Bạch Tú Tú lại cầm vòng tay của cô lên, nhỏ máu nhận thân thử xem?
Có ý tưởng, Bạch Tú Tú cũng không kéo dài, nhanh chóng lật cây kim thêu ra, lại tìm một que diêm, đốt lửa để đốt kim khử trùng.
Cô sợ nhất là đau!
Kim đâm đau, khiến cô nhíu mày.
Nhỏ máu lên vòng tay, không có một chút dấu hiệu thần kỳ nào.
Bạch Tú Tú nhìn mà nản lòng.
Cũng không biết Chu Kiều Kiều sau khi có được vòng tay của cô đã dùng như thế nào!
Sau khi tức giận, Bạch Tú Tú dứt khoát đeo vòng tay vào tay.
Nhưng mà trong nháy mắt đeo ở trên tay, cô liền giật mình.
Cái này... Cái này, đây không phải là thành công rồi sao?
Trước mắt cô xuất hiện màn nước, thứ trong màn nước nhìn thấy rõ ràng là một mảnh đất màu vàng!
Hiện tại bên trong không có gì, chỉ có một mảnh không gian nhìn chừng một mẫu đất, bốn phía đất vàng bị một dòng sông vây quanh.
Phía trước màn nước, có một thứ giống như một cái hộp.
Trên đó viết: Hộp dược chủng.
Đây là nơi gieo hạt giống sao?
Chờ Vương Thanh Hòa trở về, bảo anh tìm chút hạt giống dược liệu thử xem!
Mẹ chồng tốt Triệu Quế Phân của cô quản chặt tiền, chút tiền này trong nhà nhất định không đủ cho cô tiêu.
Hơn nữa sau này Minh Minh cùng Nguyệt Nguyệt còn phải đi học nữa!
Cô còn muốn tích cóp đủ tiền, rời khỏi thôn Thanh Thủy này!
Mặc dù biết sau này Vương Thanh Hòa sẽ tách hộ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bây giờ cô đã nghĩ tới cuộc sống tốt!
Nếu như bàn tay vàng này thật sự có thể trồng ra dược liệu, sau này chồng cô có vốn, sự nghiệp có thể phát triển nhanh hơn!
Quan trọng nhất là! Đây là thứ ông trời ban cho Chu Kiều Kiều!
Bây giờ thứ này thuộc về cô dùng, vậy có phải là nói, những thứ trên màn hình kia đều có thể thay đổi hay không?
Còn về nói thế giới này là tiểu thuyết gì đó, cô không tin! Cô càng có khuynh hướng, là quyển sách kia cho Chu Kiều Kiều may mắn, khiến Chu Kiều Kiều khác người bình thường một chút mà thôi.
Mọi người đều là may mắn một trăm, cô ta là một ngàn, chẳng phải tất cả đều vây quanh cô ta sao?
Nhưng trên đời này, người lợi hại hơn Chu Kiều Kiều rất nhiều, cũng đã nói rõ, cô ta căn bản không phải là con gái ruột của ông trời, chỉ là không biết nguyên nhân gì có được vận may nghịch thiên như vậy!
Hai đứa con của cô ở đây, mẹ và chị gái của cô cũng ở đây!
Còn có Vương Thanh Hòa…
Cô không thể dựa vào ghi chép của một cuốn sách không hợp lẽ thường, còn có tương lai mà cô nhìn thấy, liền trực tiếp rối bời được! Đường đều là tự mình đi, hơn nữa, cho dù là con gái ruột của ông trời thì có thể làm gì được chứ?
Cô còn không thể nghịch thiên cải mệnh sao?
"Mẹ, sao mẹ khóc thế?" Trên giường, Vương Niệm Nguyệt vốn nên ngủ lại bò dậy, chui vào trong ngực Bạch Tú Tú.
Cục bột nho nhỏ khiến Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy trái tim cũng tan chảy.
Nhanh chóng ôm chặt con gái bảo bối nhà mình, hôn cô nhóc: “Mẹ không khóc, mẹ không cẩn thận làm xốn mắt. Nguyệt Nguyệt không ngủ hả?”
Cô nhóc lắc đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bánh bông lan đặt ở bên cạnh.
Bạch Tú Tú nhanh chóng chọn cho con gái một miếng bánh ngon: “Nguyệt Nguyệt dậy rồi, vậy Nguyệt Nguyệt ăn trước. Đợi đến khi anh trai con dậy thì mẹ lại cho nó! Mẹ đi rót cho con một ly nước ấm.”
Bạch Tú Tú đứng dậy đi rót nước cho con gái.
Trong phòng của cô có phích nước nóng, phích nước nóng này là trước đó cô mua nhờ phiếu công nghiệp mà chị gái cho.
Vì cái này, nhà họ Vương còn náo loạn một trận.
Dù sao thứ này cũng khó mua.
Nhưng đồ của cô, ai cũng đừng hòng đụng vào!
Rót nước ấm cho con gái, thuận tiện cũng rót cho mình một chén, Bạch Tú Tú một lần nữa nằm ổ trên giường đất.
Chỗ các cô ở là phương bắc, qua hai ba tháng nữa là có tuyết rơi.
Cô phải nhân lúc trời còn ấm áp, kiếm cho mình nhiều đồ ăn ngon hơn.
Dù sao mùa đông nhà họ Vương ăn uống còn không bằng hiện tại đâu!
Cô nhóc không biết mẹ đang nghĩ cái gì, chỉ biết bánh ngọt này ăn ngon!
Chờ sắc trời tối xuống, cả nhà mới từ bên ngoài trở về.
Người về trước là bà cụ Triệu Quế Phân, bà ya phải về nấu cơm cho những người khác, cho nên công điểm trong ruộng không cần lấy đủ.
Về phần con dâu, mỗi ngày một người theo trở về.
Hôm nay đến phiên vợ thằng ba đi theo trở về.
Nhưng mà hôm nay không giống với ngày thường, Vương Thanh Hòa cũng trở về.
Bạch Tú Tú nhìn ra cửa sổ là có thể nhìn thấy.
Lúc này Triệu Quế Phân tức giận đến cực điểm, nhìn con trai cả, bà ta liền muốn mắng người.
Tốt xấu gì cũng là một thằng đàn ông, thế mà không giúp những người khác trong nhà làm việc, nói cái gì mà phải trở về chăm sóc vợ anh.
"Tôi nói này thằng cả, vợ của anh cũng xem như ở nhà nuôi, anh không cần vội vàng trở về hầu hạ như vậy chứ? Tôi thấy trưa nay chị ta còn vui vẻ nhảy nhót đây này! Tốt xấu gì anh cũng thương cha anh một chút, còn có bốn em trai của anh nữa, giúp đỡ bọn họ làm việc một chút đi!
Anh trở về hầu hạ vợ là sao đây?
Tôi cũng không cầu chị ta ở nhà nấu cơm, chị ta nằm còn chưa đủ sao?
Còn phải bắt anh cũng trở về?"
Triệu Quế Phân càng nói càng tức giận.
Vương Thanh Hòa nghe thấy cũng không lên tiếng, bước nhanh vào phòng phía tây, làm cho Triệu Quế Phân bị mất mặt!
Bà ta tức giận đến mức ánh mắt càng hung dữ hơn, nhìn lướt qua con dâu thứ ba ở một bên xem náo nhiệt: “Chị còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau ra vườn nhổ rau?”
Trong phòng, Bạch Tú Tú thấy Vương Thanh Hòa trở về, liền đặt ly nước xuống: “Thanh Hòa, anh có thể mua được hạt giống dược liệu không?”
"Hạt giống?" Vương Thanh Hòa sửng sốt.
Muốn thứ này làm gì?
"Ừ, mặc kệ là dược liệu gì cũng được, em cần." Bạch Tú Tú cũng không nói cần làm cái gì, dù sao chỉ hai chữ, em cần!
Trên khuôn mặt đẹp trai của Vương Thanh Hòa lộ ra vài phần lúng túng, anh ngồi ở bên giường, suy nghĩ một chút khả năng có thể lấy được mới đáp lại vợ: “Thứ này cũng có thể lấy được, chính là phải đợi mấy ngày. Chờ thu hoạch mùa thu trong đội xong, anh đi lên núi tìm xem.”
"Em tự đi không được sao?" Bạch Tú Tú vẫn có chút chờ mong lên núi!
Lúc cô làm hồn ma mà nói, liền nhìn thấy Vương Thanh Hòa thường xuyên lên núi tìm dược liệu để bán, đổi tài nguyên đổi tiền!
Cô cũng muốn!
Vương Thanh Hòa nghe xong lời này, tất nhiên là không đồng ý, người luôn dễ nói chuyện nhưng lúc này sắc mặt âm trầm đáng sợ, trong ánh mắt luôn không có cảm xúc gì đã xuất hiện thái độ không đồng ý với chuyện này: “Không được!”
Bạch Tú Tú nghe xong, lập tức không vui.
Nhìn thấy cô bình tĩnh, Vương Thanh Hòa cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mềm lòng: “Trong núi rất nguy hiểm, anh...”
"Vậy đến lúc đó anh dẫn em đi cùng đi." Bạch Tú Tú không muốn tranh luận với anh, cũng không muốn nghe lý do.
Chờ anh đưa cô đi vào núi mấy chuyến, anh tự nhiên sẽ biết cô không thể gặp nguy hiểm trong núi.
Đến lúc đó, còn có cái gì không yên tâm đây?