Những năm đó cô làm hồn ma, ở trong phòng này lén lén lút lút, có ai mà cô không biết?
Cô phải kiếm lại tất cả những gì những năm qua Vương Thanh Hòa đã nỗ lực cho cái nhà này!
Lúc này điều kiện gian khổ, có tiền cũng chưa chắc tiêu ra ngoài, trước khi thời đại hoàng kim đến, cô đều phải nắm cả nhà này ở trong tay.
Mãi cho đến khi bọn họ không còn giá trị mới thôi!
Bạch Tú Tú nói hai ba câu đã khiến Triệu Quế Phân không thốt ra nổi nửa chữ, ghê tởm cau mày.
Cô, sao cô lại không chết đi chứ! Triệu Quế Phân ở trong lòng mắng một trận lời lẽ ác độc, mặt già đen đến dọa người: “Không đồng ý thì thôi, chị bớt kiếm chuyện cho tôi đi!”
Bạch Tú Tú chân thành cực kỳ: “Mẹ, con đây cũng là vì tốt cho mọi người.”
"Phi! Cô là thứ gì tôi còn không biết? Kiều Kiều, chúng ta đi." Triệu Quế Phân túm lấy con dâu thứ năm đi ra ngoài.
Trong lòng Chu Kiều Kiều thật ra là động lòng, nếu như có thể ở phòng phía đông, còn có thể sửa phòng một chút, vậy thì cô ta ở thoải mái hơn phòng phía tây.
Nghĩ vậy, Chu Kiều Kiều vừa ra ngoài liền mở miệng: "Mẹ, thật ra chị dâu cả nói cũng đúng, không bằng chúng con ở phòng phía đông đi? Đợi sau này mở rộng phòng mới, để cho anh hai chị hai bọn họ ở phòng mới, con với Thanh Kỳ ở phòng phía đông.
Coi như là trả lại ân tình hiện tại anh hai và chị dâu hai sẵn lòng nhường phòng cho chúng con.
Phòng phía Đông cách cha mẹ gần, về sau chúng con cũng tiện bề chăm sóc cha mẹ."
Triệu Quế Phân vừa nghĩ tới muốn xây dựng thêm, bà ta liền đau lòng!
Thời đại này, cái gì mà không phải là tiền?
Cả nhà quanh năm suốt tháng có thể chia được bao nhiêu tiền trở về?
Thật sự là không biết sống thế nào!
Nhưng nếu không sửa?
Triệu Quế Phân nghĩ đến con dâu út nhà mình, còn có những năm qua theo quan sát của bà ta, cuộc sống tốt của nhà họ Chu…
Bà ta phải đối xử tốt với con dâu, chỉ có như vậy trong nhà mới có thể gặp may mắn!
Triệu Quế Phân suy nghĩ một chút, cắn răng đồng ý: “Được! Vậy nghe lời con.”
Tìm nhà thằng hai, cũng không cần phiền phức giống như Bạch Tú Tú.
Bà ta sợ Bạch Tú Tú, đó là bởi vì chị cả của Bạch Tú Tú, người ta gả cho nhà chồng rất lợi hại! Tuy rằng người không ở bên này, nhưng cái này có thể thư từ qua lại! Lại thêm, Bạch Tú Tú là đồ lười biếng, có chuyện gì cô sẽ cáo trạng thật đấy!
Trước đó bởi vì ba ta thèm muốn đồ vật do chị gái của Bạch Tú Tú gửi qua bưu điện mà ầm ĩ đến công xã luôn!
Nhưng nhà thằng hai thì khác, trong nhà cô ta không có bản lĩnh gì, đừng nói lễ hỏi, hai túi lúa mạch nhà họ Vương đưa đến nhà cô ta cũng không mang về một chút nào!
"Lưu Tiểu Nga? Lưu Tiểu Nga đâu? Chết ở đâu rồi?" Triệu Quế Phân gân cổ lên gọi người.
Lưu Tiểu Nga đang rửa bát trong bếp vội vàng buông công việc trong tay xuống chạy ra: “Mẹ, mẹ, mẹ gọi con à?”
“Thằng hai đâu rồi?”
"Anh ấy, anh ấy đang nghỉ ngơi trong phòng." Lưu Tiểu Nga năm nay chừng hai mươi tuổi, dáng dấp gầy gò, tóc tết hai bím, bộ dáng thanh tú, nhưng bởi vì nhát gan nên luôn mang theo một loại rụt rè.
Cô ta cúi đầu, không dám nhìn mẹ chồng.
Triệu Quế Phân thấy cô ta liền tức giận! Nếu không phải năm đó con dâu thứ hai rơi xuống nước, được thằng hai cứu giúp, nhà bà ta sao có thể cưới một người nghèo như vậy!
“Được rồi, đi vào nhà với mẹ.”
Triệu Quế Phân mang theo hai đứa con dâu đi đến phòng phía đông của bọn họ.
Trong phòng phía Đông, so với phòng phía Tây thì rách nát hơn nhiều.
Trên giường trải chiếu, Vương Thanh Phú đang nằm, nhìn thấy vợ và mẹ, còn có em dâu cùng nhau tới, nhanh chóng ngồi dậy: “Mẹ, sao mẹ tới cũng không nói một tiếng?”
"Đây là tạm thời có việc." Triệu Quế Phân nói xong, tìm một cái ghế ngồi xuống: “Thằng hai, mẹ nghĩ con và vợ con trước chuyển sang phòng thằng năm đang ở đi, phòng này của con tạm thời nhường cho vợ chồng thằng năm ở một thời gian.”
Vương Thanh Phú lần này đã không còn buồn ngủ nữa.
Lưu Tiểu Nga sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, dựa vào cái gì? Phòng này đang ở tốt mà…
"Mẹ, sao bỗng nhiên muốn đổi?" Vương Thanh Phú cực kỳ không vui, phòng phía Đông bao lớn, ở phòng phụ sao có thể thuận tiện bằng gian phòng này?
"Đây không phải là hai vợ chồng thằng năm mới kết hôn sao? Không tiện." Triệu Quế Phân lúng túng giải thích một chút.
Dù sao bà ta đều rất yêu thương hai đứa con trai!
"Vậy, nhà anh cả thì sao, con và Tiểu Nga còn chưa có con trai đâu." Vương Thanh Phú không vui.
Triệu Quế Phân:…
Thằng hai hết chuyện để nói rồi sao?
Nếu bà ta có thể thuyết phục con nhỏ xui xẻo Bạch Tú Tú thì còn cần đến phòng này thương lượng?
Triệu Quế Phân chỉ cảm thấy từ sau khi con dâu cả ngất xỉu trong ruộng thì bà ta không gặp phải một chuyện thoải mái nào!
"Phòng kia của anh cả con, đồ trong phòng đều là nhà mẹ đẻ của chị dâu cả lòng dạ hiểm độc kia của con sửa sang lại, đổi phòng với nó, nó sẽ không đến công xã làm loạn sao?
Cho dù không vì cái gì khác, chỉ vì công việc của con, chúng ta cũng cần mặt mũi! Sao có thể để vứt người kia được?
Hơn nữa, cũng không phải ở luôn trong căn phòng này, chờ thu hoạch vụ thu kết thúc, nhà chúng ta liền mở rộng phòng ở, trả lại cho con ở phòng mới, gian phòng cũ này cho hai vợ chồng em năm con ở."
Vương Thanh Phú vừa nghe muốn mở rộng phòng mới, còn muốn đút lót công việc cho anh ta, ánh mắt sáng lên một chút.
"Được, anh cả chị dâu cả không nhường phòng cho vợ chồng em năm thì chúng con nhường." Vương Thanh Phú đồng ý rất thoải mái.
Lưu Tiểu Nga suýt chút nữa cắn nát răng mình.
Nhìn em dâu năm Chu Kiều Kiều đi theo sau mẹ chồng, vẻ mặt đắc ý, Lưu Tiểu Nga hận không thể ăn thịt cô ta.
Dựa vào cái gì?
Đang yên đang lành ở trong phòng, lại phải nhường cho người ta?
Nói cái gì mà thu hoạch vụ thu rồi mới xây nhà ở, còn không phải là muốn xây nhà ở mới bên phòng chứa củi sao?
Mẹ chồng keo kiệt như vậy, có thể xây phòng tốt gì?
“Vậy chuyện này liền quyết định nha, chờ buổi tối từ trong ruộng trở về, liền bắt đầu đổi. Tiểu Nga, con mau đi dọn dẹp đồ đạc của vợ chồng con đi.”
Sự việc đã được giải quyết xong, lúc Triệu Quế Phân ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng hơn không ít.
Chu Kiều Kiều trước khi đi còn nhìn thoáng qua gian phòng này, sau này sửa thế nào cô ta cũng đã nghĩ xong rồi!
Chờ hai người vừa đi, Lưu Tiểu Nga liền không nhịn được mà bật khóc.
Mặt Vương Thanh Phú đen lại: “Cô khóc cái gì? Ban ngày ban mặt cô khóc tang hả?”
"Mẹ chúng ta đã bắt nạt đến tận đầu chúng ta rồi, ta còn không được khóc sao? Sao lại phải đổi phòng cho vợ chồng chú năm? Đổi phòng xong thì không lấy lại được đâu, đến lúc đó mẹ sẽ thêm cho chúng ta ở bên cạnh phòng chú ba chú tư.
Đông lạnh hè nóng không nói, còn không chắc chắn."
Lưu Tiểu Nga càng nói càng ấm ức.
Cô ta không phải là không có con trai sao? Sao lại bạc đãi cô ta như vậy!
"Được rồi, cô hiểu cái gì? Chờ sau khi thu hoạch vụ thu, nhà ta sẽ có thể đút lót kiếm việc cho tôi tồi. Chờ tôi chuyển công việc đến công xã, cuộc sống không phải sẽ tốt hơn sao? Hơn nữa, trong nhà này chỉ có tôi và thằng năm học giỏi, về sau còn phải là chúng ta và thằng năm thân thiết hơn.
Nhường cho bọn họ đi.
Cô đừng khóc nữa, khóc làm tôi phiền lòng. Ba năm rồi, ngay cả con trai cũng không sinh được, còn có mặt mũi mà khóc!"
Vương Thanh Phú tức giận uy hiếp hai câu, ngã đầu liền ngủ.
Lưu Tiểu Nga khóc đến mức không dám có động tĩnh, rón rén đi vào phòng nhỏ trong phòng, ôm hai đứa con gái đang ngủ, không ngừng rơi nước mắt.
Sờ bụng, trong lòng có một cỗ chờ mong.
Chỉ cần có một đứa con trai, cuộc sống này sẽ có thể tốt lên!
Công việc trong ruộng mùa thu là phải ghi điểm công.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa thoáng chốc qua đi, không có một ai đến muộn, đều trở về trong ruộng.
Vương Thanh Hòa bấm đốt ngón tay, ước chừng sắp đến giờ làm việc, trở về nhà.
Lúc này trong nhà ngoại trừ con cái của các phòng, thì chỉ có vợ anh ở nhà.
Trong phòng, Bạch Tú Tú dỗ hai đứa trẻ ngủ, đang buồn rầu cầm một cái vòng tay mẹ để lại cho cô, cái vòng tay này là tổ truyền nhà cô, mẹ cô cảm thấy cô gả không tốt nên tiếp tế cái vòng tay này cho cô.
Đời trước cô luôn để dưới đáy hòm, căn bản không biết bên trong có không gian gì.
Kết quả là sau khi cô chết, bị Chu Kiều Kiều trộm mất!
Thứ này, ở đời sau gọi là bàn tay vàng gì đó!
Ghê tởm nhất vẫn là Chu Kiều Kiều cảm thấy đây là lễ vật ông trời đưa cho cô ta!
Đúng là không biết xấu hổ!
Như vậy vấn đề tới rồi, không gian bỏ đi này phải mở ra như thế nào đây?
Đập vỡ nó?
Hay là muốn nhỏ máu nhận thân? Hay là... Trừ Chu Kiều Kiều, những người khác đều không mở được?
Lúc đó trên màn hình cũng không viết làm sao mở ra không gian, chỉ nói là Chu Kiều Kiều đụng phải, vòng tay này liền nhận cô ta làm chủ!