“Đến lúc đó con lại giúp nó nói với người nhà họ Vương là bọn họ sẽ có thể ra ngoài. Mọi chuyện đều kết thúc bằng cái mạng già của cha.” Hạ Toàn nói xong thì chuẩn bị cầm lấy lọ thuốc. Hạ Chí Phi sao có thể để ông ta chết ở đây? Lập tức cầm lấy lọ thuốc, nhíu chặt mày rồi nói: “Cha, cha không muốn để nhà chúng ta được yên ổn đúng không? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì nhà ta còn làm người được sao? Con vì con trai mà bức tử cha mình? Hạ Hữu Đức phạm sai, nó nên gánh lấy, nếu nó không nói rõ được thì không phải là chứng cứ đã vô cùng xác thực sao. Sao? Cha nghĩ nó oan uổng thì nó oan uổng thật à? Chuyện gì cũng không màng đến chứng cứ?”
“Con mặc kệ nó thì cha không thể dùng cách này để cứu nó sao? Cha nói con biết, bây giờ con cản cha, chờ lúc không có con thì cha cũng sẽ tự sát. Cha chết rồi thì Hữu Đức sẽ thoát tội!”
Hạ Toàn lạnh mặt, ra vẻ chấp mê bất ngộ, một hai phải tìm chết khiến Hạ Chí Phi vô cùng sầu muộn.
Mắt thấy Hạ Chí Phi không có cách nào, lại chuẩn bị thỏa hiệp thì Hạ Minh lại nhớ tới lời của anh cả lúc cậu ta tới đó làm việc, anh cả đã nói ông nội của cậu ta có lẽ sẽ trả giá cả tính mạng vì con trai bảo bối của ông ta thật, nhưng tiền đề là sự trả giá của ông ta phải đáng giá, nếu không ông ta tuyệt đối không chết. Nhớ tới chuyện này, Hạ Minh nhìn sang ông nội, lập tức nảy ra chủ ý. Ngay lúc Hạ Toàn đang tỏ vẻ vô cùng bi thương, cậu ta đột nhiên mở miệng: “Ông nội, vậy bây giờ ông uống đi. Ông uống xong thì hậu sự của ông vẫn là do cha cháu định đoạt, cùng lắm thì mất mặt chút thôi, nhưng chú ba vẫn sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình, ông chết cũng chẳng có tác dụng gì, nhà cháu còn đỡ phải nghe ông nói chú ba thế này thế nọ hết ngày này qua ngày khác.”
Hạ Toàn sửng sốt: “Cháu có ý gì?”
“Còn có thể ý gì? Ông nội không muốn để cha cháu và nhà cháu được yên thì dựa vào đâu mà nhà cháu phải để chú ba ông thương nhất sống tốt? Nếu ông chết rồi thì nhà cháu còn phải nghĩ cách ngáng đường Hạ Thiên đấy, cả nhà họ đừng mong yên ổn. Không chỉ cha cháu mặc kệ bọn họ, chờ về sau này cha cháu và chú ba không còn tình nghĩa gì nữa thì anh em bọn cháu sẽ đi tìm bọn họ gây phiền toái.” Hạ Minh càng nói càng hăng, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Hạ Toàn, nhặt hộp thuốc dưới đất lên: “Ông nội, không phải ông muốn uống sao? Nhà cháu tuyệt đối không ngăn cản đâu.”
Hạ Toàn nhìn chăm chăm mấy viên thuốc trong tay Hạ Minh, hiện tại ông ta đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống. Nếu Hạ Minh nói thật thì không phải cái chết của ông ta sẽ hại cả nhà Hữu Đức sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT