Thấy ánh mắt không quá hữu hảo của anh ta, Dư Thành cũng không khách sáo, nhìn Hạ Thiên cười trào phúng: “Không phải là Hạ Thiên đây sao? Sao tan làm rồi mà không về nhà, đứng ngoài cửa làm gì? Hứng gió vui lắm sao?”
“Cậu!” Hạ Thiên lập tức nổi giận nhưng chỉ một lúc đã bình tĩnh lại ngay, lạnh mặt đáp: “Không cần cậu quản.”
“Đương nhiên là tôi không quản được rồi, tôi đâu phải cha cậu. À, tôi nhớ rồi, cậu bị bác cả đuổi khỏi nhà họ Hạ rồi, chẳng trách lại không vào trong. Bây giờ cậu đứng đây làm gì?” Dư Thành tiếp tục giễu cợt.
Hạ Toàn từ trong nhà đi ra, vừa vặn nghe thấy Dư Thành hạ bệ cháu mình thì nổi trận lôi đình, lập tức ra vẻ bề trên giáo huấn Dư Thành: “Nhóc Dư, làm gì cũng phải để lại đường lui, cái miệng này của cậu cũng độc quá nhỉ? Cái gì gọi là Hạ Thiên bị bác cả đuổi đi? Cậu thì biết cái gì?”
“Tôi cái gì cũng không biết, chỉ biết bây giờ Hạ Thiên không vào được nhà chú Hạ.” Dư Thành tận hết sức lực trào phúng hai người kia.
“Đủ rồi! Cậu cố ý làm nhục tôi đấy sao?” Hạ Thiên tức giận hỏi.
“Nhìn lại bản thân mình đi, đừng tự tạo thêm đất diễn nữa, tôi còn bận lắm, sau này gặp lại.” Dư Thành vui tươi hớn hở, nhìn bộ dáng khuất nhục của Hạ Thiên, Dư Thành thật sự muốn cười to. Hạ Thiên cũng có hôm nay!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT