Tề Nghênh Nghênh vốn dĩ đang phụng phịu, nghe xong lời này, nhất thời cười lạnh vài tiếng: "Làm sao? Lúc này nhớ tới con trai cả của ông rồi hả? Vừa rồi sao ông không ngẫm lại chứ? Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta kia, tôi thấy ai cũng không quan trọng bằng Hạ Hữu Đức. Ông dứt khoát đến nhà Hạ Hữu Đức đi! Còn có cha, vừa rồi ông nói muốn để cha cũng ra ngoài, lúc này mới được bao lâu? Ông đã tin lời bọn họ nói, còn để cha lại. Ông dứt khoát cũng giữ Hạ Thiên lại đi?"
"Bà đang nói nhảm gì đấy? Tôi biết bà tức giận những chuyện mà Hữu Đức làm, nhưng tốt xấu gì nó cũng là em trai tôi. Hơn nữa dáng vẻ đó của cha bà cũng nhìn thấy, tôi mặc kệ có vạch mặt hay không, cũng không thể đưa nó vào tù. Còn chẳng bằng cứ như vậy. Đời tôi có lỗi với con trai cả của mình, nhưng Hạ Thành và Hạ Minh, tôi vẫn xứng đáng. Tôi không muốn để cho nhà chúng ta xuất hiện biến cố lớn, cuộc sống của nhà ta hiện tại chẳng phải rất tốt sao? Nghênh Nghênh, đừng khiến cho nhà chúng ta ầm ĩ gà chó không yên, nhà không thành nhà. Được không?"
Hạ Chí Phi vẻ mặt mỏi mệt.
Ông ta làm thế nào cũng không nghĩ ra, em trai thương nhiều năm như vậy lại là kẻ vô ơn bạc nghĩa, cũng không nghĩ ra trong nhà có thể loạn thành như này.
Càng không nghĩ tới, trong lòng cha thật sự không có ông ta.
Tề Nghênh Nghênh thấy dáng vẻ mệt mỏi của ông ta thì mềm lòng.
Bà ta thở dài: "Được thì được, nhưng nó vốn dĩ không chào đón chúng ta, đồng ý đến ăn một bữa cơm cũng đã không tệ rồi. Chúng ta đến đó, chuyện này. . ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT