“Anh cả, chú ba bôi nhọ anh như vậy, anh không tức giận sao?” Hạ Minh tức đến mức cảm thấy tim đập nhanh, không ngờ anh cả vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Vương Thanh Hòa không hề tức giận, còn mỉm cười nhìn cậu ta. Dù sao tất cả những chuyện này đều khiến anh vui vẻ, hơn nữa đám người kia cũng đoán đúng rồi.
“Anh...” Hạ Minh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn câm miệng.
Anh ta lo lắng nhìn Vương Thanh Hòa: “Anh cả, em chạy tới đây giờ này là vì lo cho anh. Anh không biết đâu, nhà chú ba cứ nhảy nhót lung tung như vậy là do Hạ Thiên ở nhà em. Hạ Thiên ở nhà em nhiều năm như vậy, đột nhiên bị đuổi đi, nhà chú ba tuyệt đối không bỏ qua, cả đám người nhà họ Vương nữa, em lo không biết bọn họ có làm gì anh không. Không thể không có lòng phòng bị người khác.”
Lúc nãy trời còn chưa tối hẳn Hạ Minh đã chạy tới đây, vốn muốn nói ngay từ đầu nhưng lúc ấy giận quá nên quên mất.
Lúc nãy nằm trên giường lăn qua lộn lại, cứ nghĩ chuyện này mãi, càng nghĩ càng bất an nên mới quyết định chạy tới lần nữa.
Vương Thanh Hòa nhìn Hạ Minh không giống như đang giả vờ, tuy anh rất rõ chuyện này nhưng nếu Hạ Minh đã nhắc nhở thì anh cũng cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã nhắc, trong lòng tôi tự có suy tính.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT