Tề Nghênh Nghênh lập tức trút hết sự uất ức trong lòng: “Ở cái gì mà ở? Người ta không chờ đón tôi. Lão Hạ, tôi cảm thấy đứa nhỏ này không thân cận với chúng ta. Ông nói xem chúng ta vừa mới tìm nó về, chưa gì mà đã chuẩn bị công tác và nhà ở cho nó như vậy có ổn không? Lỡ đâu nó nhận được công tác và nhà ở mà vẫn không muốn thân cận với chúng ta thì sao? Tôi thấy hay là cứ tìm cho nó một công việc, dỗ nó đến tỉnh thành trước, mang nó và vợ nó về nhà chúng ta ở. Đến lúc đó cả nhà chúng ta tiện bồi dưỡng cảm tình. Còn về nhà ở thì cho Hạ Minh với Hạ Thành trước đi, bọn nó còn chưa kết hôn mà. Chuyện công tác của vợ nó thì chờ tới lúc nó thân cận với chúng ta rồi lại chuẩn bị.”
Tề Nghênh Nghênh thương lượng với chồng mình. Chờ sau này Bạch Tú Tú nhắc việc tìm công tác thì bà ta lại nương theo danh nghĩa của Bạch Tú Tú để tìm công việc cho Vi Vi. Tề Nghênh Nghênh tính toán cũng thật là hay.
Hạ Chí Phi suy xét một lúc, dù sao vợ ông ta nói cũng có lý, nhưng ông ta cũng chỉ do dự một chút mà thôi.
Hạ Chí Phi cảm thấy ngoài người nhà ra thì mắt nhìn người của ông ta vẫn rất chuẩn. Nếu ông ta thật sự làm như vậy thì cả đời này đứa nhỏ đó cũng sẽ không hòa hảo với bọn họ.
Hạ Chí Phi quyết đoán từ chối đề nghị của vợ: “Nghênh Nghênh, tôi biết bà suy nghĩ cho cả nhà nhưng bà cũng nên hiểu cho đứa nhỏ kia, nó bị Hữu Đức tìm người bắt cóc, hiện tại chúng ta không truy cứu trách nhiệm của Hữu Đức, thậm chí vì thể diện mà cũng không tố cáo nhà họ Vương, trong lòng nó có thể vui vẻ được sao? Mấy năm nay nó chịu khổ như thế nào, nhìn từ mớ sổ sách kia là thấy được. Dưới tình huống gian khổ như vậy mà nó còn có thành tựu như hiện tại. Tôi cảm thấy đứa nhỏ này của chúng ta rất tài giỏi, hơn hẳn Hạ Minh và Hạ Thành nhiều. Dù có thế nào thì chúng ta cũng phải coi trọng nó một chút. Nó đã phải chịu nhiều tủi thân, chúng ta bù đắp nhiều hơn cho nó là chuyện nên làm. Chuyện này cứ làm theo lời tôi nói, còn về phần tình cảm, chúng ta đối xử tốt với nó như vậy, tôi không tin là không đả động được nó. Cứ làm chậm rãi không phải là được rồi sao? Chuyện này không cho phép bà tùy tiện làm chủ.” Hạ Chí Phi cảnh cáo vợ một phen.
Tề Nghênh Nghênh càng thêm hụt hẫng: “Cho dù ông hổ thẹn với đứa nhỏ này thì cũng đâu thể xem nhẹ Hạ Minh với Hạ Thành như vậy. Hai đứa nó cũng là con của chúng ta, sao có thể không tốt được chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT