"Cha nghe Hữu Đức miêu tả, người nhà này cũng chẳng phải thứ gì tốt. Bọn họ vô lại như vậy, nếu như chúng ta mặc kệ, bọn họ chó cùng rứt giậu, lại tuyên truyền chuyện của nhà chúng ta để khắp đại viện này biết thì phải làm sao?"
Lời của Hạ Toàn cũng khiến Hạ Hữu Đức hoảng sợ: "Phải đó anh, cả nhà này chẳng phải người tốt gì cả!"
Hạ Chí Phi nghe vậy cũng trầm mặc.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nói với Hạ Hữu Đức: "Hay là, mày tạm thời cho bọn họ một ít lợi lộc, sau đó cảnh cáo bọn họ, không được phép tuyên truyền ra ngoài. Nói cả nhà chúng ta đã biết rồi, nếu như tuyên truyền ra ngoài, chúng ta sẽ kiện bọn họ bịa đặt gây chuyện. Nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ con của tao, bọn họ cũng chẳng có chứng cứ gì. Chờ tao nhận con về xong, bọn họ cũng chẳng còn gì để nói nữa."
"Được, vậy em đi tìm bọn họ trước." Hạ Hữu Đức bị đánh cho sưng hết mặt mũi, ông ta đứng lên, đi ra bên ngoài.
"Chí Phi... Cha thay em trai cám ơn con, nếu như lần này con không buông tha cho nó, cả đời này của nó sẽ chấm hết. Cha biết, con nhất định vẫn còn oán giận nó, con cũng nhất định oán giận cả cha. Chuyện này... Là Hữu Đức không đúng." Hạ Toàn thở dài liên tục.
Hạ Chí Phi buồn bực khó chịu, cũng không lên tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT