Bà Ngụy nghe con gái nói vậy thì càng yên tâm: “Nó là một đứa trẻ tốt, lúc trước mẹ đã muốn nói với con, con rể chỗ nào cũng tốt, ngoại hình ổn, tính tình tốt, làm việc cũng chăm chỉ, sức lực lại lớn, là người biết tranh đua, chỉ tiếc là không được đọc nhiều sách. Mẹ nói có đúng không? Bây giờ thằng bé lại biết tự mình phấn đấu, như vậy là tốt rồi, con sống cùng thằng bé sẽ không thiệt thòi. Đừng thấy hiện tại còn chưa có gì, nhưng mẹ thấy mấy năm tới nữa cuộc sống sẽ không thế này mãi đâu. Tương lai à, con là đứa bé may mắn, chị con cũng vậy, cũng là đứa nhỏ có phúc khí. Hai đứa con của mẹ đều là người có phúc.”
Bà Ngụy vừa nói vừa cười, Bạch Tú Tú càng nghe càng thấy trong lòng ấm áp.
Lúc Vương Thanh Hòa trở về thì đã quá nửa đêm, anh nhẹ nhàng vào cửa, sợ đánh thức hai đứa bé và mẹ vợ.
Chờ anh về tới phòng mình, Bạch Tú Tú vươn tay mở đèn: “Sao giờ này anh mới về? Đường xá trong thôn không dễ đi, anh không sao chứ?”
“Anh không sao, hôm nay anh về thôn có nghe chú Trương nói cả nhà họ Vương còn chưa về, nói là thằng năm và vợ nó mua nhà mới.” Vương Thanh Hòa nói chuyện nhà họ Vương, ngữ khí không chút gợn sóng.
Anh không hề có hứng thú với đám người nhà họ Vương kia, đặc biệt là anh đã biết tin này từ hôm qua.
“Bọn họ không tới quấy rầy chúng ta là được, anh mau lên đây nghỉ ngơi.” Bạch Tú Tú giục anh lên giường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT