Bạch Tú Tú nghe thế, thản nhiên đưa sọt của mình cho bọn họ xem: “Đừng hỏi nữa, xui chết đi được, không tìm được cái gì, chỉ nhặt được ít nấm. Nhưng mà cái này cũng không tệ, mang về cũng có thể đổi được vài hào.”
Cô vừa nói xong, Lưu Tiểu Nga lập tức mất hứng, chỉ có nhiêu đây thôi hả? Sau này mấy thứ này đều sẽ bị cộng vào sổ sách chung của gia đình.
Thì ra bọn họ còn phải chia tiền cho hai người Bạch Tú Tú nữa hả?
Vậy sao mà được chứ?
Cô ta chịu khổ nhiều lắm đó!
“Sao hai người chỉ nhặt được có nhiêu đây thôi vậy? Có phải đã lười biếng không?” Trần Phương nhìn xong cũng không hài lòng. Cô ta khá thẳng thắn, hỏi thẳng ra luôn.
Bạch Tú Tú lộ ra vẻ mặt tủi thân nói: “Thím ăn nói kiểu gì đó hả? Thím tư, thím đang vu oan cho chị đúng không? Chị và chị dâu ba của thím chỉ có hai người, đi muốn mòn cả giày! Trên núi người còn nhiều hơn rau, nhặt được nhiêu đây cũng đã giỏi lắm rồi. Nếu thím không tin thì thím cứ đi nhìn mấy người khác đi. Có phải bọn họ cũng có thu hoạch giống chị hay không! Sao nào? Không lẽ mấy thím còn có thể kiếm được cái gì khác biệt hơn bọn chị à!”
Bạch Tú Tú nói chuyện vô cùng hùng hồn đương nhiên.
Triệu Thúy Hoa ở bên cạnh nghe bội phục cô sát đất! Ước gì có thể lập tức bái lạy Bạch Tú Tú.
Chị dâu cả quá… biết cách diễn kịch!
Nhìn dáng vẻ giả vờ thật trân của Bạch Tú Tú, Trần Phương cũng im lặng. Cho dù chị dâu cả lười biếng thì chị dâu ba cũng sẽ không.
Không lẽ chỉ là vì bọn họ xui xẻo thôi hả?
Bọn họ…
Trần Phương nhìn mình, lại nhìn chị dâu hai cũng xui xẻo không kém, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, thật sự xui xẻo đến mức đó sao?
Chu Kiều Kiều ở bên cạnh nghe được bọn họ không nhặt được thứ gì thì đã bắt đầu vô cùng đắc ý: “Chị dâu cả nói không sai, trong núi thật sự rất khó có thể kiếm được thứ tốt. Chúng em có thể tìm được một đống đồ như thế, thật ra cũng chỉ là ăn may. Em luôn khá may mắn, nếu không thì lần sau chị dâu cả và chị dâu ba đi theo em đi.”
“Nghe cách thím nói thì cứ như là mấy thím nhặt được thứ tốt gì vậy. Với lại, cho dù có nhặt được thứ tốt thì đó cũng là công lao của cả ba người mà.”
Triệu Thúy Hoa lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Sau đó bắt đầu châm ngòi thổi gió.
Giờ phút này, cô ta đã hiểu rồi! Đi theo chị dâu lăn lộn, một ngày cô ta có thể ăn chín bữa!
Triệu Thúy Hoa vừa nói xong, Trần Phương và Lưu Tiểu Nga sắp ngất đi đều lộ ra sắc mặt không được tốt cho lắm.
Vợ chú năm định tham hết công lao à?
Chu Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Em… Em không có ý đó…”
“Được rồi, có chuyện gì thì đợi về nhà lại nói, tuy rằng chị không biết mấy thím nhặt được thứ tốt gì, nhưng thím hai đã sắp chết đến nơi rồi! Sao hai thím lại ra nông nỗi này? Mau về nhà trước đi. Thím ba, thím năm, hai thím mỗi người đỡ một người đi.”
Bạch Tú Tú cướp lời nói trước, không cho Chu Kiều Kiều giải thích thêm.
Thuận tiện phân chia công việc cho bọn họ.
Đỡ người vừa mệt lại chẳng có ích lợi gì, cô không muốn làm.
Sắc mặt Chu Kiều Kiều vô cùng khó nghe, Bạch Tú Tú nói nghe hay thật, nhưng chẳng phải cuối cùng cô chẳng làm cái gì hết sao?
Năm người nối đuôi nhau quay về thôn.
Bởi vì dáng vẻ của Trần Phương và Lưu Tiểu Nga quá thê thảm, vừa về đến thôn đã làm cho mọi người vây xem.
Ai gặp được cũng đều hỏi thăm vài câu.
Nghe nói bọn họ lên núi bị té ngã, ai nấy đều rối rít nói ba người quá xui xẻo.
Xui xẻo suốt đường đi, cuối cùng bọn họ cũng về đến nhà.
Triệu Quế Phân còn đang ở trong nhà nghỉ ngơi uống nước! Trong sân nhà bà ta có một cái ghế bập bênh, bình thường không có ai ngồi, bởi vì mọi người đều bận rộn không có thời gian rảnh. Lúc này trong nhà chỉ có một mình bà ta chăm ba đứa nhỏ!
Hai cái của nợ kia, bà ta bảo một đứa đi giặt quần áo, đứa còn lại chăm sóc cho con trai của thằng ba.
Cuộc sống vô cùng sung sướng.
Nhưng mà cửa vừa mới được mở ra, Triệu Quế Phân lập tức ngồi thẳng dậy.
Nhìn thấy mấy con dâu về, bà ta lập tức nhíu mày.
Nhất là khi nhìn thấy Trần Phương và Lưu Tiểu Nga bị thương đầy người, trực tiếp chửi ầm lên: “Bọn mày đi đâu làm cái gì? Chỉ là lên núi hái ít nấm, tìm ít dược liệu mà còn có thể thành ra thế này? Bọn mày đi ăn cướp nhà ai à?”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, dọc theo đường đi con với thím tư xui xẻo chết đi được.”
Lưu Tiểu Nga tủi thân bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói ra những xui xẻo mà mình gặp phải.
Đến lúc này Bạch Tú Tú mới biết được khúc sau bọn họ lại càng thảm hơn.
Sau đó Trần Phương đỡ cô ta, vô tình rơi xuống một cái hố to.
Cái hố kia không có thứ gì tốt, còn ngã xuống đè chết vài con rắn độc.
Hai người bọn họ sợ đến mức suýt chút nữa đã hôn mê.
Triệu Quế Phân vừa nghe, hai mắt sáng ngời hỏi: “Rắn đâu rồi? Mấy cái thứ đó bán kiếm tiền được đó!”
“Mẹ, bọn con đều mang về hết rồi. Tuy rằng chị dâu hai và chị dâu tư xui xẻo, nhưng mà ba người bọn con lại tìm được không ít thứ tốt đó.” Chu Kiều Kiều vô cùng đắc ý đổ hết toàn bộ dược liệu mà bọn họ hái được ra ngoài.
Nhìn đến mấy thứ này, sắc mặt của Triệu Quế Phân từ âm u chuyển sáng trong sáng.
“Trong núi có nhiều thứ tốt đến thế sao?” Triệu Quế Phân đã suy xét đến việc bà ta có nên đi vào núi tìm luôn không.
“Mẹ, đây là do mấy người thím năm may mắn, con và chị dâu cả lại không may mắn được như thế.” Triệu Thúy Hoa biết mẹ chồng không thích chị dâu cả, nhanh chóng mở miệng giành nói trước.
Chuyện bị mắng này, cứ để cô ta chịu đi.
Triệu Quế Phân nhìn sọt của Triệu Thúy Hoa và Bạch Tú Tú, sắc mặt lập tức vô cùng âm u.
“Sao nhà tôi lại cưới phải hai người vô dụng như các cô chứ? Sao người ta có thể tìm được đồ tốt, hai người các cô lại không được.” Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ.
Nhưng mà bà ta lại không nghi ngờ hai người bọn họ sẽ giả vờ!
Vợ thằng ba chính là bà con họ hàng xa của bà ta! Tuy rằng không cùng chung huyết thống, nhưng tốt xấu gì cũng gần gũi thân thiết hơn những người khác.
Không có chuyện cô ta nói dối, cô ta cũng không có lá gan kia.
Bạch Tú Tú lười chẳng thèm nhấc mí mắt lên nói ngay: “Mẹ, mẹ nói thế là sai rồi. Là tất cả mọi người đều tìm không được thứ gì tốt, chỉ có mấy người thím năm tìm được thôi. Nguyên cái thôn này, ngoại trừ bọn họ ra, chắc là cũng chẳng ái có may mắn đến mức này.”
Bạch Tú Tú vừa nói xong, Triệu Quế Phân sợ đến mức trong lòng khẽ run lên.
Bà ta biết con dâu út có chút may mắn, cho nên mới hi vọng con dâu út lên núi.
Nhưng mà nếu để cho người khác biết được chuyện này?
Nghĩ đến đây, Triệu Quế Phân cũng không mắng chửi ai nữa: “Được rồi, cô đừng có nói mấy lời này với người ngoài. Nhà chúng ta kiếm được mấy thứ tốt này là do nhà chúng ta may mắn!”
“Sau này mẹ sẽ bảo cha mấy đứa bán mấy thứ này đi. Nhà chúng ta cũng cải thiện sinh hoạt một chút!” Triệu Quế Phân không hề nhắc đến chuyện chia cho những đứa con.
Số tiền này bà ta muốn cầm hết trong tay!
Thấy cảnh này, Triệu Thúy Hoa vô cùng may mắn vì đã nghe lời chị dâu cả nói, nếu như cô ta lấy mấy thứ này ra, có bao nhiêu cũng đều sẽ bị mẹ chồng lấy đi hết!
Bạch Tú Tú đã sớm đoán được chuyện này, cô buông sọt đựng nấm xuống rồi lập tức về phòng.
Triệu Thúy Hoa cũng lười đi nhìn sắc mặt của những người khác, nhanh chóng chạy về. Cô ta cũng phải đi xử lý dược liệu mới được.
Chuyện nhân sâm sẽ không nói cho lão tam, nhưng dược liệu thì vẫn phải nói.
Nếu không trong phòng của cô ta cũng không có chỗ nào để giấu.
Với lại mấy thứ này còn phải bảo lão tam đi đổi tiền.
Nhân sâm thì để anh cả và chị dâu cả đi đổi là được!
Hai người đi rất dứt khoát, mấy người còn lại thì chẳng vui vẻ gì.
Nhất là Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều thật sự không ngờ rằng mẹ chồng thật sự chẳng chừa lại chút gì cho cô ta! Lúc trước còn ở nhà mẹ đẻ, mẹ ruột còn sẽ chia lại một nửa cho cô ta!
Lúc này Trần Phương và Lưu Tiểu Nga đã muốn chửi ầm lên rồi.
Năm ngoái hai người bọn họ lên núi tuy rằng không gặp được nhiều thứ tốt như thế, nhưng ít nhất còn có thể giấu được vài thứ.
Kết quả gặp phải con nhỏ Chu Kiều Kiều xui xẻo nào!
Không giấu diếm được thứ gì, lại còn bị thương khắp người.