“Chị nói nè thím năm, chúng ta đi về đi, chúng ta đã tìm được không ít thứ tốt rồi, còn ở trong núi làm gì nữa?” Trần Phương cũng bực bội thúc giục.
“Chị tư, chúng ta lại đi thêm chút nữa đi. Cùng nhau leo qua ngọn núi kia, nếu như vẫn không tìm được thứ tốt gì thì lại đi về. Các chị cứ yên tâm, chờ đến lúc đi về, chúng ta chờ chị cả và chị ba, như vậy là có người đỡ hai chị rồi.” Chu Kiều Kiều khuyên nhủ.
Nếu hai người bọn họ đi rồi, vậy cô ta có đi vào núi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!
Trần Phương muốn chửi thề, nhưng nghĩ đến những gì thu hoạch được trong đoạn đường này, cô ta lại do dự.
Cuối cùng vẫn quyết định đi theo cô ta.
Trên đỉnh núi, nghe được mấy người bọn họ nói chuyện, Bạch Tú Tú và Triệu Thúy Hoa lập tức đi trước.
Hai người bọn họ cố tình tránh đi ba người kia, dọc theo đường đi cũng không bị phát hiện.
Đi đến đằng trước rồi, còn chưa đi được bao xa đã nghe được đằng sau vang lên tiếng kêu đau thảm thiết của Trần Phương.
Bạch Tú Tú nghe xong cũng nhịn không được kinh ngạc, bọn họ xui xẻo hơi bị thái quá rồi đó?
Đằng trước còn có thể tìm được thứ tốt gì khác sao?
Hai người ở đằng trước cẩn thận tìm kiếm, không bao lâu sâu đã tìm được một đống hoàng kỳ mới.
“Năm nay hoàng kỳ được mùa à?” Triệu Thúy Hoa phát hiện số lương hoàng kỳ cô ta gặp được ngày hôm nay còn nhiều hơn tổng số hoàng kỳ cô ta gặp được hồi năm ngoái!
Hai người vội vàng bận rộn, nhổ sạch toàn bộ hoàng kỳ.
Bạch Tú Tú thẳng người dậy, ánh mắt nhìn xuống hố sâu, dưới hố toàn là cỏ dại, nhưng mà… ở một góc, cô nhìn thấy một thứ cực kỳ đặc biệt!
Hình như đó là nhân sâm đúng không?
Bạch Tú Tú không dám xác định cho lắm, nhưng mà cô có thể xác định một chuyện, nếu hôm nay cô không mang nó về, vậy thứ này chắc chắn sẽ thuộc về Chu Kiều Kiều.
Giờ phút này cô có chút hối hận vì đã gọi Triệu Thúy Hoa đi chung với mình.
Nếu kêu cô ta lại đây, vậy chắc là phải chia cho cô ta một chút rồi đúng không?
Nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là hạt giống nhân sâm!
“Chị dâu cả, chị làm cái gì đó?” Triệu Thúy Hoa mệt muốn chết, đang định gọi Bạch Tú Tú, lại phát hiện cô đang ngơ ngẩn nhìn một góc.
Bạch Tú Tú ra hiệu cho cô ta đừng lên tiếng, sau đó lại chỉ về hướng đó, dùng khẩu hình nói cho cô ta biết đó là cái gì.
Triệu Thúy Hoa trừng to mắt!
Nhân sâm!
Cô ta từng nghe nói, nhưng chưa thấy bao giờ.
Chỉ nghe nói nhà nào đó may mắn tìm được trong núi.
Bây giờ đến lượt cô ta gặp được chuyện may mắn này sao?
“Thứ này rất khó đào. Hai chúng ta tùy tiện đào chắc chắn sẽ bị hư hao. Nhưng nếu đào từ từ thì chắc chắn phải chia cho cả gia đình thứ này. Thậm chí có khả năng còn không được phân cái gì, bị mẹ chồng chúng ta lấy đi hết luôn. Sau đó bà ta lại cầm đi làm quà tặng giúp chú hai hoặc chú năm.”
Bạch Tú Tú phân tích với Triệu Thúy Hoa.
“Đào! Chúng ta đào ngay đi! Có thể đào thế nào thì đào thế đó! Tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện ra chúng ta được.” Triệu Thúy Hoa cắn răng nói.
Bạch Tú Tú cũng có suy nghĩ như thế.
“Em xuống hố trước, chị dâu cả không thường hay làm việc, để em dọn đường cho chị trước rồi chị lại xuống sau.” Lúc này Triệu Thúy Hoa cảm thấy Bạch Tú Tú không phải là chị dâu cả khôn khéo thông minh gì cả, cô rõ ràng là thần tài!
Bạch Tú Tú cũng không khách sáo, đi theo sau Triệu Thúy Hoa.
Hai người xuống hố, Triệu Thúy Hoa cầm một cành khô đập đánh khắp nơi, đề phòng có rắn độc trốn trong cỏ.
Người già thường hay nói xung quanh nhân sâm sẽ có rắn độc!
Nhìn củ nhân sâm này ít nhất cũng có ba bốn mươi năm tuổi.
Lúc này tìm được nhân sâm như thế, có thể nói là siêu cấp may mắn!
Hai người cũng không dám chậm trễ, cầm lấy công cụ đào đất bắt đầu làm việc.
Tốc độ của hai người cực nhanh, cách đào lại chẳng ra gì! Dù sao thì hai người bọn họ cũng phải biến mất khỏi nơi này trước khi mấy người Chu Kiều Kiều đến.
Lúc ba người bọn họ tạo ra chút tiến động sắp sửa đến gần, Bạch Tú Tú hạ quyết tâm, cũng không cần một ít rễ ở bên cạnh.
Nhưng mà cô cũng không bỏ qua mớ hạt giống trên mặt đất.
Chỉ cần có hạt giống thì vòng tay của cô còn có thể trồng ra một đống nhân sâm!
Lúc cô thu hồi mớ hạt giống kia cũng không làm cho Triệu Thúy Hoa nhìn thấy.
Lúc này Triệu Thúy Hoa hoảng loạn muốn chết: “Chị dâu cả, chúng ta mau đi thôi.”
Bạch Tú Tú cất nhân sâm đi, hai người cùng nhau đào đất lấp lại, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
Đi đến một đỉnh núi an toàn rồi, tim Triệu Thúy Hoa còn đang đập thình thích: “Chị dâu cả, lần này chúng ta phát tài rồi!”
“Chị chuẩn bị đi bán cây nhân sâm này. Chúng ta đào không tốt cho lắm, bán trễ sẽ càng mất giá hơn, phải bán đi ngay mới được, còn chuyện tiền bạc…” Bạch Tú Tú còn chưa nói xong.
Triệu Thúy Hoa lập tức lên tiếng nói: “Chị dâu cả, chị cho em ba phần là được rồi! Hôm nay mọi chuyện đều là nhờ vào chị, em vẫn còn tự hiểu lấy mình!”
Triệu Thúy Hoa cũng rất tiếc của, nhưng mà vì lợi ích lâu dài, cô ta chỉ có thể cắn riêng kiên trì một chút thôi!
Bạch Tú Tú khá kinh ngạc, thím ba biết điều thật đó.
Tại sao một người biết điều như thế mà kiếp trước lại không biết nịnh nọt Chu Kiều Kiều chứ?
Trong mấy anh em nhà họ Vương, chỉ có Triệu Thúy Hoa và chồng cô ta là nghèo nhất.
Chu Kiều Kiều cũng không biết vì sao nhưng lại cực kỳ ghét Triệu Thúy Hoa, sau khi bọn họ phất lên rồi, ngược lại bỏ cả gia đình lão tam ở lại huyện thành dưới quê, những người khác đều chạy đến thành phố lớn.
Sau đó người nhà họ Vương càng lúc càng giàu có, nhưng mà cuộc sống của Triệu Thúy Hoa và chồng cô ta vẫn luôn chẳng dư dả giàu có gì.
Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến cô đồng ý tiếp xúc với Triệu Thúy Hoa.
“Cứ theo ý em vậy, lát nữa chị bảo chồng chị đi bán, nếu em không yên tâm thì kêu chồng của em đi theo.” Bạch Tú Tú nói.
“Không cần! Chị dâu cả, chuyện của chúng ta đừng nói cho chồng em biết!” Triệu Thúy Hoa vội vàng cản lại.
Đùa à, nói với lão tam, dựa theo tính cách của lão tam, còn không biết anh ta sẽ tiêu xài mớ tiền này như thế nào đâu.
Cô ta muốn để dành lại sau này cho con trai.
“Được rồi.” Bạch Tú Tú cũng không tò mò vì sao cô ta lại yêu cầu như thế, dù sao chỉ cần đừng làm cản trở đến việc của cô là được rồi.
Lấy được nhân sâm, Bạch Tú Tú cũng không có ý định tiếp tục ở lại trong núi nữa.
Lần này bọn họ đi theo Chu Kiều Kiều, thật ra đã vào núi sâu rồi, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì!
Chu Kiều Kiều là cẩm lý, có vận may lớn.
Cô và Triệu Thúy Hoa lại không có, lỡ như gặp phải rắn độc hay thú dữ gì đó, còn không phải là sẽ chết tại nơi này sao?
“Chúng ta đi về thôi, cứ đứng ở rìa núi bên kia chờ.”
Bạch Tú Tú nói.
Triệu Thúy Hoa ngầm hiểu.
Trên đường quay về, hai người bọn họ lại hái được không ít nấm, thuận tiện đào một đống rau dại.
Mà mớ dược liệu kia đều được bọn họ xử lý sơ qua rồi giấu trên người.
Nấm trong núi có thể mang đến cung tiêu xã bán tiền, nhưng mà mỗi năm đều bị Triệu Quế Phân giữ hết, cho nên bọn họ nếu muốn nuốt làm của riêng thì chỉ có thể giấu trong quần áo.
Tuy rằng vải vóc rất đắt và quý, nhưng tất cả con dâu trong nhà họ Vương, ngoại trừ vợ lão ngũ vừa mới gả đến ra, những người khác đều may vài cái túi giấu đồ cực to ở bên trong.
Bạch Tú Tú cũng không ngoại lệ.
May mà những dược liệu bọn họ phát hiện được đều rất dễ giấu đi.
Hai người cứ đi dạo trong khu vực núi bên này.
Đợi hai tiếng đồng hồ, trời sắp sửa tối đen mới nhìn thấy ba người Chu Kiều Kiều về.
Nhìn thấy ba người bọn họ, Bạch Tú Tú càng thêm kinh ngạc.
Lúc nãy khi bọn họ nhìn thấy Trần Phương, cô ta chỉ mới khập khiễng thôi, hiện tại trên mặt lại có một vết thương to, suýt chút nữa đã bị thương đến đôi mắt. Gương mặt không biết vì sao mà bị thương, quần áo trên người cũng bị rách.
Trông vô cùng chật vật.
Cánh tay cũng có vết thương do té ngã.
Mà Lưu Tiểu Nga lại càng thảm hơn, vốn dĩ cô ta đã được hai người bọn họ đỡ đi, lúc này sắc mặt đã trắng bệch, trông có vẻ như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào!
Sao với hai người bọn họ thì Chu Kiều Kiều mới là người quái dị nhất.
Bởi vì hai người này đều nửa sống nửa chết, trên người Chu Kiều Kiều lại không có chút tro bụi gì.
Đi đến gần bìa núi, người xung quanh cũng nhiều hơn.
Bọn họ nhìn tổ hợp ba người kỳ lạ này, đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Trên người Trần Phương và Lưu Tiểu Nga đều bị thương, ũ rủ mỏi mệt, nhưng mà sau khi nhìn thấy Bạch Tú Tú và Triệu Thúy Hoa, hai người bọn họ lại lên tinh thần một chút: “Chị dâu cả, hai người thu hoạch như thế nào?”
Người hỏi câu này chính là Lưu Tiểu Nga.
Cô ta vừa mới hỏi xong, Chu Kiều Kiều đứng bên cạnh cũng lập tức nhìn sang.
Cô ta cũng rất tò mò!