Thấy Dư Thành đến, người đàn ông bắt đầu bắt bẻ: “Rốt cuộc là cậu đi làm chuyện gì vậy? Chờ một lát nữa là xe lửa chạy luôn rồi, tới nơi này có mấy hôm mà cậu đã có bạn mới rồi sao? Chẳng trách người nhà cậu cứ nói cậu không bằng đứa em họ kia, cậu cũng thật là...”
Dư Thành vui tươi hớn hở: “Chuyện nhỏ thôi, tôi chỉ là gặp được người hợp ý, hơn nữa cả đại viện còn có ai so được với nó, đáng tiếc đó không phải là con trai của thím cậu.”
“Tên nhóc nhà cậu sao có thể khiến người ta nghẹn khuất như vậy?” Người đàn ông cũng vô cùng buồn bực, Dư Thành theo anh ta lên xe lửa, tò mò hỏi: “Sao rồi? Tìm được đứa nhỏ mà thím cậu nhờ đi tìm không?”
“Đừng nói nữa, nói tới thật là đen đủi, có tìm nhưng chẳng có tin tức gì. Cậu nói xem, biển người mênh mông, tìm một đứa trẻ thất lạc hơn hai mươi năm, manh mối cũng chẳng có là bao, tôi cứ như làm việc trắng tay vậy, chẳng tìm thấy gì cả. Tôi còn đang buồn bực không biết lúc về phải ăn nói với thím tôi thế nào đây.” Người đàn ông buồn bực than vãn với Dư Thành.
“Tôi nói này anh Tề, chuyện này cũng đâu thể trách anh. Người thím này của anh hơn hai mươi năm không tìm con, bây giờ đột nhiên muốn tìm về, đây không phải là làm khó người khác sao?”
Dư Thành hùa theo lời anh ta, muốn moi thêm một chút tin bát quái.
“Ai nói không phải đâu? Mấy đứa con trong nhà đều là thứ phế vật, lúc này mới nhớ tới bên ngoài còn có một đứa nhỏ khác. Tôi thấy thím tôi cũng thật xui xẻo, đẻ nhiều con như vậy mà chẳng đứa nào nên thân. Bà ấy bây giờ chính là có bệnh vái tứ phương, người trong nhà còn nuôi nấng không xong, đứa lưu lạc bên ngoài có thể tốt hơn sao? Nói không chừng đứa nhỏ này đã chết từ lâu rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT