Vương Thanh Hòa cũng không có trầm mặc quá lâu, trên thực tế, từ lúc ban đầu người trong nhà nhắc tới chuyện này, anh vẫn luôn lẳng lặng quan sát cả nhà này.

Tú Tú cô phá lệ thay đổi tính tình ngày thường cái gì cũng không quan tâm, chủ động nói chuyện giúp anh.

Mà các em trai tốt của anh, cả đám đều đem lòng tham viết hết lên mặt. Thái độ bức thiết của thằng hai thằng năm làm cho người ta buồn cười. Thằng ba thằng tư bởi vì không có cách nào làm công nhân, lại không nỡ để tiền trong nhà đưa cho các anh em khác, bộ dạng sốt ruột, cũng làm cho anh cảm thấy không có sức lực nào.

Mỗi người bọn họ đều vì lợi ích của chính mình, muốn chi phối anh.

"Thằng cả, con tỏ thái độ đi." Vương lão đầu thấy con trai lớn của mình không mở miệng thì thúc giục.

"Cha, mùa này, vừa vặn là thời điểm mãnh thú trong núi thường xuyên lui tới, con không phải là thợ săn giỏi gì, thật sự đi vào trong núi sâu săn bắt, có thể là đi không về được. Cho dù may mắn, con trở về. Mùa này đi săn, trong nhà còn phải mang đến chợ đen đổi tiền.

Bị phát hiện, chắc là con sẽ phải bị nhốt.

Mọi người biết những nguy hiểm này nhưng vẫn bắt con vào núi. Hay là không biết, không hiểu, chỉ hy vọng kiếm chút tiền trở về?"

Vương Thanh Hòa ngẩng đầu, nhìn mỗi người bọn họ.

Nếu anh chết, những người này căn bản sẽ không quan tâm đến Tú Tú và hai đứa con của anh.

Ánh mắt Vương lão đầu nhẹ nhàng đảo quanh một chút, có chút chột dạ.

Triệu Quế Phân nghe xong không vui: "Sao lại nói mơ hồ như vậy? Sao? Con chỉ vì chút nguy hiểm này, liền không muốn quan tâm đến hai đứa em trai của con nữa sao? Con lên núi cẩn thận một chút không được sao? Mẹ thấy con chính là nghe lời vợ con thì có!"

"Bà già! Bà nói lung tung gì đấy?" Vương lão đầu vội vàng quát bà ta.

Giải thích với con trai: "Thanh Hòa, đừng trách mẹ con, mẹ con cũng chỉ là không biết thôi. Không đi thì không đi, nhưng chuyện tốt này trong nhà mà bỏ lỡ... Vẫn có chút đáng tiếc. Bà già, bà đi hồi lại với người nhà mẹ đẻ bà đi."

"Cha mẹ, hai người đừng hồi chuyện này. Anh cả không muốn lên núi thì con sẽ đi. Lúc trước con ở trong núi đã nhặt được dược liệu tốt, không bằng để con lên núi, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó." Chu Kiều Kiều vội tranh lời nói.

Không thể từ chối chuyện này!

Chồng của cô ta nhất định phải làm công nhân, nếu không sao cô ta có thể hơn được Bạch Tú Tú?

"Chuyện này sao được?" Triệu Quế Phân là người đầu tiên không vui, đây chính là đứa con dâu bà ta coi trọng nhất.

Hơn nữa, bà ta muốn thằng cả đi săn bán lấy tiền, như vậy cũng không cần động đến vốn liếng trong nhà.

"Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng cho con, con bảo chị cả đi cùng con." Dáng vẻ Chu Kiều Kiều thanh tú đáng yêu, cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, nhìn ngọt ngào. Nói xong liền nhìn về phía Bạch Tú Tú: "Chị cả, chị cũng chỉ ở nhà thôi, vậy thì theo em lên núi nhé?"

Cô ta cần phải cho Bạch Tú Tú nếm chút đau khổ!

Triệu Quế Phân thấy vợ thằng năm vội vã lên kế hoạch cho con trai mình như vậy, còn có chút cảm động, lập tức làm khó dễ Bạch Tú Tú: "Vợ thằng cả, cô không cho chồng cô lên núi, vậy cô cùng vợ thằng năm đi lên núi xem thử?

Dù sao ở nhà cô cũng ngồi không thôi mà!"

"Chúng con ăn xong rồi, cha mẹ, chúng con về đây." Trong lúc bọn họ thảo luận, Bạch Tú Tú đã nhanh chóng đút cho con ăn xong, mình cũng đã ăn no rồi!

Thấy chồng mình đã ăn xong, quả quyết cắt ngang lời bọn họ.

Cô không có hứng thú nghe cả nhà này biểu diễn.

"Cô điếc à? Không nghe thấy lời tôi nói sao?" Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ.

Nhìn con dâu cả này của mình, liền không nhịn được nổi nóng!

Trong số các nàng dâu trong nhà, chỉ có vợ thằng cả là không nghe lời! Không phải chỉ là dựa vào gương mặt không tệ, mỗi ngày đều quyến rũ thằng cả sao? Để cho nó nuông chiều?

Làm gì có chuyện lấy chồng không nghe lời mẹ chồng?

Bạch Tú Tú ôm hai đứa bé nhét vào trong ngực Vương Thanh Hòa, lúc này mới dành thời gian liếc nhìn bà ta một cái: "Sao có thể là tôi bị điếc? Không phải mẹ và vợ chú năm bị điếc hay sao? Sao con lại ở nhà nhàn rỗi? Con đây là ở nhà dưỡng bệnh!

Nếu như để cho người trong thôn chúng ta nhìn thấy con không làm việc, ngược lại đi lên núi đi dạo, người ta không phải nói con giả bệnh trốn lao động sao?

Mặt mũi trong nhà có cần nữa hay không?"

"Cô!"

Triệu Quế Phân bị làm cho sững sờ không nói nên lời, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.

Bạch Tú Tú một ánh mắt cũng không muốn cho bà ta! Mang theo con đi ra ngoài.

Chu Kiều Kiều thấy chuyện này không thành, trong lòng khó chịu: "Mẹ, chị cả nói cũng đúng, không bằng chờ thu hoạch vụ thu kết thúc rồi chúng con đi. Về phần công việc, lát nữa con về nhà mẹ đẻ nói một chút xem sao. Ngàn vạn lần đừng từ chối."

"Vẫn là con hiểu chuyện." Triệu Quế Phân nghe cô ta nói muốn về nhà mẹ đẻ, lập tức cảm thấy thoải mái.

Đây mới gọi là con dâu!

Kiểu như Bạch Tú Tú, đó chính là thứ xui xẻo! Mình ăn mặc quần áo chỉnh tề, một năm bốn mùa đều có quần áo không có mảnh vá nào, hàng năm còn phải mua cho mình một bộ mới!

Một người phụ nữ, cần gì phải mặc như vậy?

Nhà họ Vương nhiều đàn ông như vậy nhưng đều mặc quần áo có miếng vá đấy!

Vẫn nên chết sớm một chút thì tốt hơn!

Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ trở về phòng, Vương Thanh Hòa gấp chăn mền xong, lại rót nước ấm cho cô.

Bạch Tú Tú theo thường lệ cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một viên kẹo sữa thỏ trắng, nhìn thoáng qua chồng mình, cũng nhét cho anh một viên: "Về sau bọn họ nói gì, anh không được nghe nữa. Không cho phép làm việc cho bọn họ, chúng ta cũng không cần đi lên núi săn bắt con mồi để kiếm tiền chi hết.

Hiện tại quan trọng nhất là, cả nhà chúng ta sống cuộc sống tốt đẹp, so với cái gì cũng được!"

Vương Thanh Hòa nghe mấy lời tri kỷ này của cô, mặt mày càng dịu dàng hơn.

Anh ôm cô, cọ cọ cổ cô. Một hồi lâu mới buông ra: "Anh nghe lời em, anh đi làm việc trước, giữa trưa anh và em đến chỗ chú Trương nhìn xem, em bỗng nhiên té xỉu, không thể xem nhẹ được."

"Em tự đi." Bạch Tú Tú quả quyết từ chối!

Ban ngày cô ở nhà nhàn rỗi, chuyện dược liệu, cô cũng không muốn chờ mười mấy ngày sau.

Cô chuẩn bị đến chỗ chú Trương thử vận may trước, mặc kệ là hạt giống dược liệu gì, chỉ cần có thể kiếm được chút về nhà là được.

Cô phải xác định bàn tay vàng này ở trong tay cô có phải cũng dùng tốt như ở chỗ Chu Kiều Kiều hay không!

Vương Thanh Hòa có chút lo lắng.

Gần đây anh luôn mơ thấy cùng một giấc mơ, trong mơ cảnh Tú Tú chết, còn có cảm giác cô độc to lớn sau đó, khiến người ta muốn phát điên lên. Ban đêm nằm mơ, khiến ban ngày sau khi anh nhìn thấy Tú Tú an toàn khỏe mạnh, càng muốn dính lấy cô.

Chỉ có cô ở trước mắt anh, anh mới có thể an tâm.

"Anh muốn không nghe lời sao?" Bạch Tú Tú thấy anh như muốn nói chuyện với cô, liền bất mãn hỏi anh.

"Anh nghe lời em, vậy em không được tới gần chỗ có nước." Vương Thanh Hòa lại dặn dò một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play