Sau khi đun nước xong, Bạch Tú Tú lau người, lúc này mới thoải mái chui trở về chăn.
Vương Thanh Hòa dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi mới trở về.
Bạch Tú Tú nằm trong chăn ấm, cảm giác thực sự khi trùng sinh trở về càng ngày càng mạnh.
Quả nhiên, vẫn còn sống thì tốt hơn!
Lần này, cô nhất định phải sống lâu trăm tuổi! Cô muốn cùng Vương Thanh Hòa con cháu cả sảnh đường.
Đang mặc sức tưởng tượng tương lai, Bạch Tú Tú đã cảm thấy có người dán tới.
Nhiệt độ trên người người đàn ông khiến cô lấy lại tinh thần, bắt lấy cái tay đang làm loạn của anh: "Làm gì đó? Ngày mai còn làm việc!"
Vương Thanh Hòa cực kỳ ủy khuất: "Là anh làm việc, Tú Tú ngày mai em vẫn ở nhà nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, anh bịt miệng cô lại, thuận thế kéo tấm rèm ngăn giữa cô và hai đứa trẻ..
Rèm này, cũng là Bạch Tú Tú kiên trì muốn treo ở giữa giường sưởi làm vách ngăn!
Sáng sớm.
Bạch Tú Tú mệt mỏi bị đánh thức trong tiếng mắng chửi của mẹ chồng Triệu Quế Phân ở bên ngoài.
"Sáng sớm, con dâu nhà ai không dậy? Có bệnh thì không biết làm việc kiếm sống hả? Hôm nay đến lượt cô nấu cơm rồi còn không biết? Có người, ngoại trừ ăn cơm ra thì không có sức làm gì hết! Để chồng cô ra ngoài nấu cơm, cô có mất mặt không?"
Bạch Tú Tú nghe vậy nhíu mày, từ trên giường bò dậy, rửa mặt, hôn hai đứa nhỏ còn đang ngủ, đi ra khỏi phòng.
Lúc này đang là mùa thu, sáng sớm cuối mùa thu vẫn có chút lạnh.
Thấy cô đi ra, Triệu Quế Phân cười lạnh hai tiếng: "Còn biết đi ra? Tôi còn tưởng rằng chị chết trong nhà rồi chứ!"
"Nếu tôi chết ở trong nhà thì đó cũng là bị bà tra tấn đến chết. Nghe nói qua con lừa mệt chết, chưa từng nghe nói qua con dâu mệt chết. Hôm qua tôi ngất ở trong ruộng, thôn ta ai không biết? Ngay cả chú Trương thôn ta cũng nói, tôi phải dưỡng bệnh hơn mười ngày.
Việc trong ruộng tôi nên làm thì chồng tôi cũng làm.
Cơm phải nấu này, chồng tôi cũng đã nấu.
Sao? Bà muốn học theo mấy bà cụ thời phong kiến trước kia, tôi còn thỉnh an bà?"
Bạch Tú Tú châm chọc khiêu khích.
Triệu Quế Phân tức giận đến mức tay run rẩy: "Phản rồi! Phản rồi! Các con đều nghe xem, đều nghe xem! Đây là lời con dâu nên nói hay sao? Nhà ai có thể cần một đứa con dâu như chị? Thằng cả! Thằng cả? Mau ly hôn cho mẹ! Ly hôn!"
Vương Thanh Hòa từ trong phòng bếp đi ra, vẻ mặt cũng không tốt lắm: "Cơm con đã nấu, việc con cũng làm. Vợ là của con, mẹ giúp con ly hôn cái gì?"
Triệu Quế Phân:...
"Mẹ, nếu như có thể sống sống với nhau thì sống. Nếu như không thể sống, cả nhà đề xuất chia nhà, con và Tú Tú đi là được." Vương Thanh Hòa là kiểu người không mở miệng thì thôi, chứ vừa mở miệng thì khiến người ta tức chết.
"Sáng sớm, làm gì vậy? Về phòng hết đi. Con dâu cả, con đã có thể ra khỏi phòng rồi, hay là vào phòng ăn cơm đi." Trong phòng lớn, ông cụ Vương nghe nói muốn ra riêng, lập tức ngồi không yên.
Đi ra khỏi phòng, cắt ngang cuộc ầm ĩ này.
Bạch Tú Tú nhìn cha chồng, cha chồng này của cô bình thường giả bộ như người tốt, trên thực tế là kẻ ba phải nhất
Nhưng mà, hiện tại cô cũng không có ý định ra riêng!
Nhà này, đều là tài sản do chồng cô làm việc tích lũy được, không phân được một chút!
Cả nhà vào phòng.
Trên bàn cơm, Triệu Quế Phân lập tức nhắc tới chính sự đã thương lượng xong với ông cụ từ đêm qua: "Nghe anh họ các con nói, xưởng may công xã muốn tuyển công nhân, nó có cách liên hệ với xưởng may, 500 đồng, cộng thêm ba con cá.
Thằng cả, tiền nhà chúng ta cũng không đủ, mẹ thấy năm nay con nên vào trong núi kiếm chút đồ sớm một chút, góp tiền."
"Mẹ, mẹ muốn sắp xếp công việc cho Thanh Hòa nhà chúng con sao?" Bạch Tú Tú cười vô hại, không hề nhận ra lời mình nói ra đã dọa mọi người.
Bạch Tú Tú vừa mở miệng, mặt Triệu Quế Phân lập tức liền xị xuống: "Nhà máy người ta muốn tuyển nhân viên cũng phải có bằng cấp hai, trước khi cô nói chuyện, sao không nhìn xem chồng mình là đức hạnh gì? Anh ta có bản lãnh đó sao? Người ta có thể tuyển anh ta vào làm công nhân sao? Mơ mộng hão huyền!"
Bạch Tú Tú nghe vậy, nhìn Triệu Quế Phân, cười lạnh hai tiếng: "A... Trước khi mẹ nói chuyện không phải cũng không soi gương sao? Thanh Hòa nhà tôi không có bản lĩnh đến nhà xưởng làm công nhân, vậy đương nhiên cũng không có bản lĩnh gom tiền.
Mùa đông đi lên núi săn ít mồi, cho cả nhà ăn uống đỡ thèm, đây là chuyện chúng tôi cam chịu.
Nếu như mẹ muốn tranh thủ mùa này đi vào núi, muốn dựa vào cái này kiếm tiền, vậy không phải là bắt con mồi đi chợ đen bán sao? Đây chính là trái với quy định!
Bắt được là sẽ bị giam lại!
Công việc này là của người khác, nguy hiểm đều là Thanh Hòa chịu? Mẹ nghĩ cũng đẹp lắm!"
Bạch Tú Tú nhìn sắc mặt của người trong phòng này, nom cũng không phải quá tốt.
Hóa ra là muốn kiếm chỗ tốt từ trên người Vương Thanh Hòa!
Đời trước trước khi cô chưa chết, Vương Thanh Hòa chính là bị cái gia đình này nghiền ép, còn có trong một đống yêu cầu của cô, yên lặng chịu đựng mệt nhọc. Nếu như không phải bởi vì cô chết đi thì có thể anh sẽ bị những người này hút khô máu thịt, đến chết cũng sẽ không phản kháng!
Nghĩ đến khả năng đó, Bạch Tú Tú liền tức giận.
Chồng của cô chỉ có bản thân cô được áp bức, bọn họ dựa vào cái gì!
Triệu Quế Phân bị lời nói của Bạch Tú Tú chọc cho tức giận đến mức mặt xanh hơn cả rau, bà ta đùng đùng quăng đũa: "Cô cái đồ xui xẻo, nhà họ Vương chúng tôi sao lại cưới cô về chứ? Lời này cô nói có độc mồm độc miệng hay không? Thằng cả, anh bớt nghe lời con vợ phá gia này của anh đi!
Cả cái nhà này đều là người thân của anh đó!
Nếu như anh em anh vào thành phố làm công nhân, vậy không phải cũng là mặt mũi của cả nhà chúng ta sao?
Anh là anh cả, đi ra ngoài không phải cũng thấy hãnh diện sao?"
"Thanh Hòa đã có con trai con gái, không cần em trai làm hãnh diện chi cả." Bạch Tú Tú lạnh lùng, nói tiếp một câu.
"Cô!" Triệu Quế Phân hận không thể bóp chết đứa con dâu này. Mặt mo như quả mướp đắng, nhìn vô cùng dữ tợn.
Bạch Tú Tú nhìn cũng lười nhìn bà ta một cái, diện mạo của cả nhà này, cô biết quá rõ!
"Được rồi, ồn ào cái gì? Bà đã lớn tuổi rồi, còn chấp nhặt với con dâu sao?" Vương lão đầu nhìn thấy chuyện không ổn, đi ra giảng hòa trước, nói với vợ mình.
Triệu Quế Phân tức giận hừ một tiếng.
Vương lão đầu lại nhìn Vương Thanh Hòa: "Thằng cả, trong nhà đúng là bạc đãi con, chuyện này cha và mẹ con đều biết. Nhưng mặc kệ thế nào, mọi người đều là người một nhà, có thể gặp được loại chuyện tốt này, là may mắn trong nhà. Em trai con nếu có tiền đồ, làm công nhân, sau này nhất định có thể giúp đỡ con một phen.
Bình thường con thương vợ là chuyện nên làm, nhưng chuyện lớn, cũng không thể để phụ nữ làm chủ."
"Đúng đấy anh cả, anh yên tâm, nếu em có thể làm công nhân, sau này nhất định sẽ giúp nhà anh." Lão nhị Vương Thanh Phú thấy thế, vội tỏ thái độ.
"Anh cả, anh yên tâm, em và Kiều Kiều ở đây đảm bảo, chỉ cần em làm công nhân, con của anh chị, chúng em đều sẽ lo hết!" Lão ngũ Vương Thanh Kỳ cũng không chịu chậm một bước.
Trong lòng Chu Kiều Kiều không thoải mái, dựa vào cái gì mà chồng cô ta làm công nhân, còn phải giúp Bạch Tú Tú nuôi con?
Nhưng trong lòng không thoải mái, trên mặt cũng không lộ ra ngoài, dù sao làm công nhân quan trọng hơn!
Bạch Tú Tú nhìn sắc mặt của những người trong nhà, trong lòng muốn cười. Chồng của cô là Vương Thanh Hòa, ưu điểm lớn nhất chính là nghe lời cô! Cô không đồng ý, sao anh có thể đồng ý!
Đời trước anh chịu mệt nhọc, là cô không mở miệng.
Chỉ cần không uy hiếp đến bản thân cô, cô không thích mở miệng.
Bây giờ cô muốn che chở cho anh, càng không thích để cả gia đình này nhảy nhót trước mặt cô, mở miệng.
Vậy anh đương nhiên không có khả năng đồng ý!