Sau buổi tiệc đêm hôm ấy, hình ảnh đáng sợ của Mạc Tử Dương vẫn in sâu trong tâm trí Yến Linh. Đôi mắt sắc lạnh và khí chất đầy uy quyền của anh làm cô thấy bất an. Cô cố gắng gạt mọi chuyện ra khỏi đầu, tự trấn an rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông ấy nữa.
Một buổi chiều sau giờ học, Yến Linh rời khỏi trường với tâm trạng thoải mái hơn. Trời nắng nhẹ, gió lùa qua từng hàng cây, cô vừa đi vừa ngắm đường phố tấp nập, cảm thấy mọi thứ thật bình yên. Nhưng chỉ vài phút sau, khi chuẩn bị băng qua đường, một chiếc xe đen bóng đột ngột dừng lại sát bên cạnh khiến cô giật mình.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, và trước mắt cô là đôi mắt lạnh lùng mà cô tưởng rằng sẽ không bao giờ phải đối diện nữa. Mạc Tử Dương ngồi bên trong, ánh mắt sắc bén vẫn chứa đựng sự lạnh lùng nhưng có phần thích thú khi thấy vẻ kinh ngạc của cô.
“Cô Trịnh, đi đâu vội vàng vậy?” Giọng anh trầm thấp, đầy uy lực, khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.
Cô lắp bắp, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi: “Tôi… tôi đang về nhà.”
Không để cô nói thêm, anh nhẹ nhàng mở cửa xe, ra hiệu: “Lên xe, tôi sẽ đưa cô về.”
Yến Linh do dự, nhìn ánh mắt nghiêm nghị của anh, biết rằng từ chối sẽ không phải là lựa chọn khôn ngoan. Cô đành miễn cưỡng ngồi vào xe, trái tim đập dồn dập như thể sắp nhảy khỏi lồng ngực. Trên xe là một bầu không khí im lặng, và Tiểu Bạch, người tài xế thân cận của Mạc Tử Dương, lái xe với thái độ điềm tĩnh lạ thường. Yến Linh cố gắng giữ im lặng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Không gian tĩnh lặng bị phá vỡ khi Mạc Tử Dương bất ngờ lên tiếng, giọng anh trầm ấm, nhưng sắc bén như đang thăm dò: “Có vẻ cô sợ tôi?”
Yến Linh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ lí nhí đáp: “Không… không phải vậy.”
Anh khẽ cười, đôi môi mím nhẹ nhưng nụ cười khiến cô thấy lạnh sống lưng. “Vậy tốt. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau nhiều lần nữa. Đừng sợ tôi, Yến Linh.”
Câu nói của anh như một lời cảnh báo, khiến cô cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết. Cô không biết vì sao người đàn ông này lại bất ngờ xuất hiện trong đời cô, cũng không hiểu vì sao anh lại quan tâm đến cô như vậy. Nhưng có một điều rõ ràng, cảm giác của cô về anh không thể nào dễ dàng gạt đi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà cô, và Mạc Tử Dương tự mình mở cửa, đợi cô bước xuống. “Gặp lại sớm thôi, cô Trịnh.” Lời nói của anh như một lời nhắc nhở, để lại trong lòng cô một nỗi bất an khó tả.
Sau khi chiếc xe đã đi xa, Yến Linh vẫn đứng ngây người trước cửa, trong lòng lại dấy lên trăm ngàn câu hỏi. Tại sao anh ta cứ xuất hiện như một cơn ác mộng dai dẳng, không để cô yên?