Gia đình nhà họ Trịnh vốn khá giả, có vị thế trong xã hội. Nhân dịp cuối tuần, ông Trịnh Văn Chiến - cha của Trịnh Yến Linh, được mời đến tham dự một buổi tiệc quan trọng do nhà họ Mạc tổ chức. Đây là sự kiện mà những gia đình quyền lực và có tầm ảnh hưởng trong xã hội thường góp mặt. Là một sinh viên mới bước vào đời, Yến Linh hiếm khi tham dự các buổi tiệc tùng, nhưng vì cha cô muốn tạo cơ hội để cô làm quen với giới thượng lưu, nên Yến Linh miễn cưỡng đồng ý đi cùng.

Buổi tiệc diễn ra trong không gian xa hoa lộng lẫy, Yến Linh cảm thấy hơi lạc lõng giữa những người sang trọng. Cô muốn tìm kiếm chút không gian riêng để hít thở, cô bước đi xung quanh, len lén rời xa khỏi đám đông náo nhiệt. Đôi chân vô thức dẫn cô đến một hành lang vắng lặng. Bỗng dưng, cô nghe thấy những tiếng động kỳ lạ vọng ra từ một căn phòng phía trước.

Vốn có tính tò mò, nên cô tiến lại gần hơn để xem chuyện gì đang diễn ra. Qua khe cửa khép hờ, cảnh tượng khiến cô sững người. Bên trong, một người đàn ông cao lớn, lạnh lùng đang ngồi trên một chiếc ghế cùng với một số thuộc hạ của anh, đang xử lý một người đàn ông trông có vẻ vừa trải qua một trận đòn thâm độc. Khuôn mặt nam nhân đó lộ rõ vẻ đáng sợ, mang đến một khí chất áp đảo. Trái tim Yến Linh đập loạn nhịp, sự sợ hãi bủa vây khiến cô chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Cô nhón chân, định lặng lẽ rời đi, nhưng bất ngờ, tiếng nói trầm ấm nhưng sắc lạnh của người đàn ông trong phòng vang lên:

“Cô nghĩ mình có thể lén lút rời đi như thế sao?”

Giật mình, cô quay lại, đôi mắt to tròn tràn ngập sợ hãi. Cô cảm giác như một chú chuột nhỏ bị phát hiện giữa ánh nhìn soi mói của một con mèo săn mồi. Người đàn ông ra hiệu cho thuộc hạ ngưng lại và từ từ tiến đến gần cô. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô nhận ra sự lạnh lùng nhưng lôi cuốn tỏa ra từ người đàn ông này. Đôi mắt anh ta nhìn cô đầy thích thú, như thể đang bắt gặp một con hamster nhỏ bé sợ hãi trong lòng bàn tay của mình.

“Cô là ai?” Anh hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được vẻ tò mò pha chút thú vị.

Cô run rẩy đáp lại, giọng nhỏ nhẹ, gần như muốn biến mất: “Tôi… chỉ là… người đi lạc…”

Anh nhếch môi, nụ cười lạnh lùng hiện lên. Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua, đánh giá cô từ trên xuống dưới, như muốn thấu hết mọi suy nghĩ trong lòng cô. Rồi anh cúi xuống, thì thầm:

“Đã bước vào thế giới của tôi, cô nghĩ rằng sẽ dễ dàng quay lại chốn cũ sao?”

Lời nói như một mũi kim đâm thẳng vào lòng Yến Linh. Cô chỉ biết im lặng, ánh mắt lảng tránh, trong lòng chỉ cầu mong có thể nhanh chóng thoát khỏi ánh nhìn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play