Dù tôi có không nói cho Tô Thi Vận, thì cuối cùng cô ấy cũng có cách tìm ra vị trí của Trình Kỳ.

Thà rằng để tôi kiếm được số tiền này.

Sau một hồi tự an ủi tinh thần, tôi không chút gánh nặng tâm lý, đã nói cho Tô Thi Vận biết vị trí của Trình Kỳ.

Khi đã có được câu trả lời mà mình muốn, cô ấy phẩy tay một cái, tên vệ sĩ cơ bắp bế tôi như bế một con gà, xách tôi xuống xe.

Chiếc xe hơi lướt qua bên cạnh tôi, phả ra một làn khói vào mặt tôi.

Tôi nhìn quanh trong sự hoang mang, tôi hoàn toàn chưa từng thấy con đường này. Rõ ràng tôi đã lạc trong thành phố này. 

Tôi ôm chặt thỏi vàng trong tay đứng giữa gió rét, trong lòng vừa vui sướng vừa tủi thân. 

Ông trời ơi, chi bằng hãy đánh một phát sét để tôi trở về nhà luôn đi. 

Ngay lúc đó, một tiếng sét vang lên trên bầu trời. 

Tôi sợ hãi vội vàng trốn vào một cửa hàng bên đường. 

Nói gì thì nói, nếu bị sét đánh thì tôi cũng không thể về nhà, cầm nhiều vàng mà không có chỗ dùng thì thật là quá thiệt thòi.

04

Tôi ôm cặp sách từ từ đi về phía trước, nghĩ rằng nếu không được thì sẽ rút một tờ tiền mặt gọi taxi về nhà. 

Nhưng vừa đến gần một con hẻm nhỏ, tôi lại bị người ta chặn lại. 

Người dẫn đầu là một cô gái tóc ngắn, trông có vẻ không lớn tuổi, ăn mặc rất trung tính, trông thật phong cách. Nhưng nhìn kiểu đó thì chắc chắn cô ấy đã bỏ học sớm, có lẽ giờ là dân anh chị.

Không ngoại lệ, cũng là một chị gái nhỏ xinh đẹp. 

Không, chính xác hơn là một chị gái mạnh mẽ. 

Khác hoàn toàn với Lâm Thư Nghi và Tô Thi Vận. 

"Các người muốn làm gì?" 

“Không có tiền đâu, có cái mạng này thôi.”

Tôi ôm chặt thỏi vàng trong lòng, định đồng cam cộng khổ cùng nó. 

Tuy nhiên, chị gái ngầu lòi đó lại giật lấy cặp sách của tôi và ném thẳng sang một bên, rồi kéo tay tôi ngồi xuống quán ăn ven đường. 

Ngay sau đó, cô ấy gọi nhóm đàn em đến, bắt đầu bóp vai đấm lưng cho tôi. 

Nói thật, cảnh tượng này thật sự đáng sợ. 

Dù sao thì họ cũng dắt mấy cây gậy bên hông, có vẻ như không nghe lọt tai câu nào là đánh nhau ngay được.

Tôi hoảng sợ, chân tay run rẩy. 

Chị gái phong cách mang một đĩa xiên nướng đi tới, rồi ngồi đối diện tôi, cố gắng giữ nụ cười hòa nhã. 

Nhưng trông cô ấy thật dữ dằn. 

Cô ấy vốn đã có ngoại hình trung tính, dưới sự hỗ trợ của nhóm đàn em phía sau, dáng vẻ im lặng không nói gì bây giờ càng thêm đáng sợ. 

Tôi nhìn chăm chú vào mặt cô ấy, đoán ra có lẽ cô ấy chính là fan của nam chính, thí sinh số ba — Chu Chúc. 

Một cô gái ngầu lòi. 

Rõ ràng cô ấy rất cởi mở, nhưng lại yêu Trình Kỳ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó cô ấy gây chuyện cùng hai người kia, cuối cùng bị nam nữ chính hợp sức phản đòn. 

Khi tôi hồi tưởng lại cốt truyện trong sách, Chu Chúc đã nhét một xiên thịt vào miệng tôi. 

"Nguyên Nguyên à, nhìn em gầy quá, phải ăn nhiều thịt vào." 

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt. 

Tôi có thể nói rằng mình bị dọa không? 

Tôi bị ép phải ăn xiên thịt đó, nói thật thì vị cũng khá ngon. 

"Có thể cho tôi thêm một xiên nữa không?" 

Tôi yếu ớt giơ tay. 

Chu Chúc cười cười, đưa cho tôi xiên thịt trong tay cô ấy. 

Tôi run rẩy ăn hết xiên thịt. 

Cô ấy kéo ghế trước mặt tôi ra, ngồi thẳng vào đối diện, thật sự không quan tâm đến hình tượng chút nào. 

Nhưng không thể không nói, Chu Chúc thật sự khá đẹp trai. 

Tôi là một cô gái nhỏ mà cũng không nhịn được mà say mê. 

"Nguyên Nguyên, có thể cho chị biết anh trai em ở đâu không?" 

Trời ơi! 

Từng người một đều muốn tìm Trình Kỳ. 

Lần này gặp nhau tập thể, chắc chắn là "sao Hỏa va chạm với trái đất", có lẽ tình hình chiến đấu thảm khốc không thể tưởng tượng nổi. 

Nể tình Chu Chúc cho mình ăn xiên thịt, tôi không nhịn được mà nói thêm một câu. 

"Chị Chu Chúc, anh trai tôi không ra gì. Ngủ thì nghiến răng, ngáy thì ầm ĩ, bình thường không thích đánh răng, mà chân thì còn hôi. Trên đời này đâu chỉ có một loại hoa thơm, tôi nghĩ chị nên tìm một người đàn ông tốt hơn."

Chứ không phải cứ treo cổ chết trên cái cây nam chính này. 

Còn về những gì tôi nói, trời đất làm chứng, hoàn toàn chính xác, không phải tất cả nam chính đều hoàn hảo.

Ít nhất nam chính Trình Kỳ trong cuốn tiểu thuyết dở này, thực sự có thể không tắm suốt ba ngày trong cái nóng mùa hè.

Hôi không thể ngửi nổi. 

Mấy hôm trước, tôi đã phải ép anh ta đi tắm, miệng anh ta chửi bới toàn lời thô tục, làm tôi tức giận đến mức cởi luôn giày ra ném vào trán anh ta.

Chu Chúc vẫn cười, nhưng nụ cười có chút lạnh lẽo.

"Nguyên Nguyên, em không muốn để chị làm chị dâu của em sao?" 

Đây là chuyện tôi có thể quyết định sao?

Đây là cặp đôi chính do tác giả chọn, tôi cũng không thể làm gì. 

Nhưng rõ ràng là Chu Chúc trước mặt có chút tức giận. 

Biết thời thế mới là anh hùng, tôi quyết định bán đứng Trình Kỳ, người đang ở thư viện thành phố yêu đương với nữ chính Kiều Ngữ. 

Nếu ông trời có mắt, chắc chắn sẽ biết tôi bị ép buộc.

05

Tiễn ba bà cố nội này đi. 

Tôi lập tức chạy về nhà dì. 

Việc đến thế giới này vốn không phải ý muốn của tôi, giờ sống sót mới là điều quan trọng nhất. 

Thế giới lung lay tan vỡ, mỗi ngày Trình Kỳ chỉ lo tán tỉnh nữ chính, hoàn toàn không có ý định phát triển sự nghiệp, rõ ràng cái đùi này không ổn lắm. 

Hơn nữa, ba nữ phụ có khả năng hắc hóa bất cứ lúc nào, chỉ cần không vừa ý là lại vừa dỗ vừa lừa tôi, thậm chí còn dùng gậy để đe dọa tôi. 

Tôi thấy mạng sống của mình nguy hiểm. 

Phải nghĩ ra cách mới. 

Tôi cúi đầu nhìn viên kẹo trong tay, thỏi vàng trong túi và vết dầu chưa lau sạch ở khóe miệng. 

Trong lòng tôi bỗng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: tôi sẽ ôm chặt đùi của các nữ phụ. 

Chỉ cần tôi ôm chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể bước lên đỉnh cao cuộc đời. 

Khi tôi đang mơ mộng về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai, cánh cửa bị đá mở tung. 

Trình Kỳ ôm mặt xông vào, mở miệng đã chỉ trích: "Dung Nguyên Nguyên, nhà tao cưu mang mày ở đây không phải để mày lắm miệng báo cáo lung tung! Còn nữa, mày bảo họ ba người tao đang ở thư viện thành phố để làm gì? Không biết tao có chuyện quan trọng phải làm sao?" 

Anh ta vừa gào xong, dì tôi đã cầm chổi đi vào, không nói hai lời đã vung chổi vào đầu anh ta. 

"Trình Kỳ, thằng nhãi con này muốn nổi loạn à?" 

"Vừa vào đã mắng em gái, đầu óc mày bị lừa đá hả?" 

"Hôm nay mẹ không đánh mày thì không mang họ Dung!" 

Vào khoảnh khắc dì tôi vung chổi, Trình Kỳ vội vàng giơ tay che đầu, vừa lúc lộ ra khuôn mặt điển trai đầy vết thương. 

Phụt… 

Tôi không nhịn được cười thành tiếng. 

Có lẽ vì tôi cười quá phóng túng, Trình Kỳ vừa tránh vừa chỉ vào tôi: "Mày còn không biết xấu hổ mà cười sao?" 

"Mày bảo ba người đều họ đến thư viện thành phố, tao đắc tội một phát ba người." 

"Mày còn dám cười, mày dám để lộ thông tin, tao xem ngày mai mày thế nào!" 

"…" 

Dì tôi quật một gậy vào đùi Trình Kỳ, anh ta đau đớn kêu la.

"Mẹ xem giờ mày thế nào!”

Một người chạy, một người đuổi. 

Trình Kỳ ôm đầu, chạy ra khỏi phòng tôi với dáng vẻ cực kỳ thảm hại. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play