“Nè cái con nhỏ kia ,đi đâu mất mặt mất mũi từ sáng tới giờ rồi hả” .Đó là tiếng gọi của mẹ Noãn Noãn mỗi khi gọi cô về.
Noãn Noãn tôi là một cô gái được sinh ra ở vùng quê ,đồng lúa bát ngát ,tôi từ nhỏ đã năng động hoạt bát hơn chị mình .Ngày nào cô cũng chạy ra đồng nô đùa với bọn trẻ con ở quê .Cô năm nay cũng đã 20 tuổi rồi ,nhưng cái tính trẻ con vẫn không chạy đi đâu được.
“Còn nhỏ Noãn Noãn đâu rồi ,bảo người gọi nó về đây ,tao có chuyện quan trọng cần nói với nó”
<Ngoài cánh đồng> Bọn trẻ con hô hào “Chạy nhanh lên ,nhanh lên ,sắp lên rồi” chúng hò hét hô hào. Đúng vậy ,Noãn Noãn đang đi thả diều với lũ trẻ ngoài đồng .Tôi chạy cũng được chục vòng rồi hãy chăng mà thấy mệt sắp không thể thở nổi.
Nghe thấy tiếng gọi “Chị Noãn Noãn mẹ chị gọi chị về có việc cần nói”
Tôi rất thắc mắc không biết bà có chuyện gì mà nói với cô từ trước tới giờ bà làm gì cũng đâu hỏi ý cô.