11
Trong ba tháng tiếp theo, tôi đã tham dự sáu bữa tiệc của William.
Mỗi lần bước vào nội cung, tôi đều chỉ vào omega trên đài cao và nói với William: “Tôi muốn người này.”
Ban đầu William vui vẻ đồng ý, nhưng về sau, anh bắt đầu tỏ ra không muốn để tôi vào nội cung nữa.
Dần dần, các quý tộc bắt đầu oán giận tôi, chi phí cho trang viên Hibbert cũng tăng gấp mấy lần.
Dạo này William đã lâu không tổ chức tiệc nữa, tôi chỉ yên lặng nằm trong trang viên, tận hưởng làn gió mát từ khu vườn.
Boer bưng bánh đến gần tôi.
Sau hai tháng điều trị, cậu ta đã có thể đi lại bình thường, nhưng tôi vẫn không quên được ánh mắt của cậu ta khi nằm trên giường bệnh.
Cậu ta vươn cánh tay đầy vết thương, nắm lấy vạt áo của tôi: “Xin ngài, làm ơn, hãy cắt bỏ tuyến thể của tôi đi...”
Tôi thở dài, cầm thìa lên, nếm thử miếng bánh nhỏ mà cậu ta mang đến.
"Công tước, nghe nói Tần tướng quân đã trở về rồi," Boer nói với tôi.
Tôi vội vàng đặt thìa xuống chạy ra ngoài, đến cổng trang viên thì nhìn thấy Ilow.
Cậu ấy mang theo hành lý, mái tóc đã được cắt ngắn, làn da đen hơn vài tông, nhưng nét mặt đã trưởng thành, sắc bén như một thanh kiếm, lại rực rỡ như một bông đại ly.
"Chủ nhân," cậu ấy nhìn tôi gọi.
Tôi nhìn quanh, không thấy bất kỳ tùy tùng nào, cũng không thấy Tần Phó Vân.
Trong tất cả các chiến báo từ tiền tuyến, chẳng có lấy một lần nhắc đến tên của Ilow.
"Cậu..." tôi tiến lại gần cậu ấy
"Chủ nhân, tôi vẫn sẽ ngủ ở phòng của ngài chứ?" Ilow hỏi, “Hoặc tôi nên trở lại phòng của nô lệ...”
"Ilow, còn Tần Phó Vân thì sao?" tôi hỏi, theo diễn biến ban đầu, thời điểm này Tần Phó Vân lẽ ra đang giúp Ilow giành được công trạng quân sự.
"Hắn vừa trở về là bị triệu vào doanh trại, đến giờ vẫn chưa ra," Ilow trả lời.
Tôi đưa tay nắm lấy cánh tay của cậu ấy, Ilow khẽ kêu lên.
Tôi vội vã kéo tay áo cậu ấy lên, nhìn thấy một vết rạch dài 20-30 cm cắt ngang cánh tay trắng ngần.
"Chủ nhân, sau này có lẽ tôi không thể mang vác vật nặng, cũng không thể may vá đồ trang sức cho ngài được nữa," Ilow nói.
"Không, cậu không nên quay lại đây," tôi kéo cậu ấy đi, “Tôi sẽ đến doanh trại đòi lại công bằng cho cậu!”
"Chủ nhân, vô ích thôi," Ilow nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau, “Tôi chỉ là một nô lệ.”
Tối hôm đó, tôi đi tới cung điện của nữ hoàng.
Nữ hoàng nhìn tôi đang quỳ trên bậc thềm, không kiên nhẫn xoa trán.
"Những gì ngươi nói, ta đều biết, nhưng Ilow chỉ là một nô lệ, gần đây giới quý tộc đang rất không hài lòng với ngươi, ngươi cũng cần phải chú ý," nữ hoàng nói với tôi.
"Thưa bệ hạ!" Sự thay đổi tình thế đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, khiến cốt truyện tiếp theo bị vặn vẹo, nhưng đây là cơ hội duy nhất để nhân vật chính thụ thoát khỏi thân phận nô lệ!
“Ngài đã từng nhìn kỹ vào đôi mắt của Ilow chưa, ngài không cảm thấy... không cảm thấy...”
"Hibbert," nữ hoàng cất tiếng gọi họ của tôi, “Chú ý lời nói của ngươi.”
Có tin đồn rằng sau khi thái tử ra đời, nữ hoàng đã nhanh chóng chán ghét thân vương, trong một lần xuất chinh, nữ hoàng đã gặp một người đàn ông beta vừa đẹp trai vừa thông minh ở một ngôi sao xa xôi.
Nữ hoàng biết!
Tôi kinh hãi trong lòng, liều mình nói: “Điều này rất rõ ràng, thưa bệ hạ, mọi thứ đều quá rõ ràng, ngài không thể để mọi người không thấy con voi trong căn phòng.”
Nữ hoàng im lặng, một lúc sau, nàng chậm rãi nói: “Hibbert, trở về trang viên của ngươi đi.”
Tôi hiểu, tôi đã sử dụng cơ hội duy nhất để giữ mạng mình.
Có chút buồn bã, nhưng khi thấy Ilow đang chờ tôi ở cổng hoàng cung, tôi lại cảm thấy có phần vui mừng và phấn khích.
Cậu ấy nhìn tôi, đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán tôi: “Chủ nhân, sao tôi lại đáng được ngài quan tâm đến vậy...”
12
Không lâu sau, nữ hoàng ra lệnh xóa bỏ thân phận nô lệ của Ilow, khiến cả nước chấn động.
Đây là trường hợp đầu tiên một nô lệ được chuyển thành dân thường.
Sau đó, Ilow gia nhập quân đội và được thăng lên chức trung úy.
Ngày rời khỏi trang viên Hibbert, Ilow đến gặp tôi, cậu ấy mặc quân phục, trông giống như một cây tuyết tùng tuyệt đẹp.
“Chủ nhân,” cậu ấy vẫn thích gọi tôi như vậy, “tôi sẽ trở lại trang viên Hibbert.”
“Cậu cứ làm tốt việc của mình, tôi chỉ có một yêu cầu,” tôi nói với Ilow, “Sau này, dù có thế nào, đừng động vào bất cứ thứ gì ở trang viên .”
"Tôi hứa với ngài," Ilow nói, rồi nhìn về phía Boer đứng sau tôi.
"Hãy chăm sóc tốt cho chủ nhân, Boer," Ilow nói.
Boer vội gật đầu, không biết từ khi nào mà tất cả nô lệ trong trang viên đều có vẻ sợ Ilow
Cốt truyện chính của thế giới vẫn như một bánh xe khổng lồ không thể chống lại, tiếp tục lăn về phía trước.
Lần tới khi tôi vui vẻ đến dự tiệc của William, cuối cùng anh đã chặn tôi lại ở ngoại đình.
"Cậu đã cứu không ít omega từ chỗ tôi rồi nhỉ?" William cười nói.
"Ngài nói gì vậy? Omega không thể thích những omega thơm tho, mềm mại sao?!" tôi đáp, “Bây giờ trang viên Hibbert của tôi tràn ngập tiếng cười và niềm vui.”
"Vậy khi nào cậu mời tôi đến trang viên Hibbert đây?" William tiến tới gần tôi.
"Tôi xin lỗi, thưa điện hạ," tôi nói, “Tôi không thích chia sẻ.”
"Cậu biết không, Ryan, nếu cậu không phải công tước thì cậu đã nằm trong đó rồi," William lạnh lùng nói.
Ngay lúc đó, từ nội đình bỗng vang lên một tiếng hét chói tai.
Có người hô lớn: “Có người của quân đội trà trộn vào! Họ đang quay phim!”
Sắc mặt William cứng đờ, ngay giây tiếp theo, một bóng đen từ nội đình lao ra.
William vừa xoay người thì bị tôi đạp mạnh vào chân.
“Xin lỗi điện hạ, có ai đó đã đẩy tôi!”
William quỳ một chân xuống đất, trơ mắt nhìn người kia ôm máy quay chạy khỏi tầm nhìn.
Anh quay lại hung hăng cho tôi một cái bạt tai.
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy cả thế giới quay cuồng, tai ù lên vì tiếng động lớn.
Khác biệt về thể lực giữa omega và alpha thật quá lớn, nếu là kiếp trước, tôi đã tát lại ngay rồi.
William lập tức dẫn lính đuổi theo.
Tôi ngồi dưới đất, cảm thấy có gì đó nóng chảy từ dưới mũi, nhưng không thể ngừng cười khúc khích.