9

Tôi bị một lực mạnh mẽ kéo ra khỏi chiếc xe ngựa, ngẩng đầu, tôi nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Tần Phó Vân.

 

"Tần tướng quân đang muốn hưởng thụ cuộc sống có cả hoa thơm lẫn trái ngọt à?” Phó Gia Lam tựa vào chiếc xe ngựa làm bằng thép, liếc nhìn tôi và Tần Phó Vân: “Một bên là nô lệ xinh đẹp đáng thương, một bên là tiểu công tước cao quý...”

 

“Không phải ai cũng có tư duy giống như anh,” Tần Phó Vân nói, rõ ràng anh ta cũng ngửi thấy hương thông tin tố mùi vodka của Phó Gia Lam, một làn hương pheromone thanh khiết mùi gỗ tuyết tùng từ Tần Phó Vân xộc tới, xua tan mùi mạnh bạo của vodka, khiến nhịp tim tôi dịu xuống một cách vô thức.

 

“Nữ hoàng đang nghỉ ở phía sau điện, tôi chuẩn bị bàn bạc về vấn đề bạo loạn,” Tần Phó Vân lạnh lùng nói, “Còn chuyện trên đường gặp phải cản trở gì, tôi sẽ báo lại đầy đủ.”

 

Phó Gia Lam liếc nhìn tôi, trong mắt hắn lóe lên một tia giận dữ, như muốn thiêu đốt tôi.

 

Cuối cùng, hắn khẽ cười, trở lại xe ngựa, con quái vật cơ khí bằng sắt rời mặt đất và lao vút về phía bầu trời.

 

Dưới ảnh hưởng của hai làn hương thông tin tố alpha, chân tôi gần như mềm nhũn, suýt ngã.

 

“Đừng qua lại với anh ta nữa,” Tần Phó Vân nói với tôi, “Cậu đang tự đẩy mình vào lửa đấy.”

 

Tôi không thốt nên lời, để mặc Tần Phó Vân bế tôi lên.

 

Khi anh ta mang tôi tới một góc khuất để nghỉ ngơi, Ilow vội vã chạy vào.

 

Khuôn mặt cậu ấy trắng bệch, ánh mắt đầy sợ hãi, như thể vừa trải qua chuyện kinh hoàng nào đó.

 

Khi nhìn thấy Tần Phó Vân đang bế tôi, Ilow khựng lại, sau đó vội vã tiến tới: “Chủ nhân, ngài có sao không?”

 

“Cậu gặp phải chuyện gì?” Tần Phó Vân chuyển sự chú ý sang điều anh quan tâm nhất.

 

Ilow cắn môi, gương mặt xinh đẹp của cậu ấy hiện lên vẻ đáng thương: “Vừa rồi có người bao vây lấy tôi, muốn đưa tôi đi dự một buổi tiệc của giới quý tộc...”

 

“Cái gì?!” Tần Phó Vân đặt tôi xuống, giận dữ nói: “Chúng đúng là điên rồ, ngày mai cậu sẽ theo tôi đến doanh trại quân đội.”

 

Ilow nhẹ nhàng dựa vào vai Tần Phó Vân, nhưng ánh mắt cậu ấy lại lạnh lùng nhìn thẳng về phía tôi.

 

Tôi: ???

 

Không phải chứ? Sao lại nhìn tôi nữa?

 

Tôi chỉ là một người mai mối kiêm vai phụ qua đường thôi, hoàn toàn không có ý định gì với cả hai người.

 

Tôi quay người, nhìn lên mặt trăng, để không gian lại cho hai người ở phía sau.

 

Nhưng không ngờ, ngay giây tiếp theo, Ilow bước tới sau lưng tôi, nắm lấy cổ tay tôi.

 

Lần đầu tiên tôi nhận ra sức mạnh của cậu ấy cũng khá lớn, chắc là do từ nhỏ đã phải làm việc nặng.

 

“Chủ nhân, ở đây ngài phải cẩn thận.”

10

Ngày hôm sau, Ilow theo Tần Phó Vân tới doanh trại, không lâu sau đó có tin quân đội sẽ lên đường đến vùng Xích Đạo.

Tôi thì thu mình trong trang viên của gia tộc Hibbert, ung dung tận hưởng cuộc sống quý tộc, ngày ngày ăn ngon uống tốt, không có gì phải lo lắng, cuộc sống sung sướng này có thể tiếp tục hay không, tất cả đều nhờ vào cặp đôi chính công và thụ.

 

Từ tiền tuyến liên tiếp truyền về tin thắng trận, rồi một ngày, tôi nhận được một thiệp mời.

 

Thiệp mời tôi tham dự một bữa tiệc riêng tư của giới quý tộc, tôi rất không muốn đi, nhưng người ký tên lại là thái tử, con trai của nữ hoàng và thân vương.

 

Cặp đôi chính còn ở Xích Đạo, tôi lại không có hào quang của nhân vật chính, nên chỉ có thể miễn cưỡng đi.

 

Bữa tiệc này tổ chức tại phủ riêng của thái tử, muốn vào phải qua nhiều lớp kiểm tra nghiêm ngặt, đến khi tôi đi được đến sâu bên trong, quần áo của tôi gần như bị lột hết.

 

Tiến vào một đoạn, bầu không khí nơi đây khiến tôi cảm thấy khó chịu, dường như có một bàn tay vô hình đang dần dần siết chặt.

 

Đột nhiên, một người say rượu lao vào tôi, ngẩng đầu lên, tôi thấy đó chính là Phó Gia Lam!

 

“Ngươi làm gì ở đây?!” Phó Gia Lam giận dữ khi nhìn thấy tôi, hắn chộp lấy tay tôi và kéo ra ngoài: “Ngươi có biết đây là đâu không? Đi ra ngoài với ta!”

 

“Gia Lam, buông Ryan ra,” một giọng nói dịu dàng vang lên, tôi quay lại và thấy một bóng dáng cao lớn với mái tóc vàng từ từ tiến đến.

 

Thái tử William sở hữu mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt của anh giống hệt Ilow, nhưng trên khuôn mặt anh, đôi mắt đẹp ấy lại toát lên vẻ giả tạo của sự dịu dàng.

 

Phó Gia Lam vô thức kéo tôi ra sau lưng: “William... cậu ấy không thuộc về vòng này.”

 

“Cậu ấy là công tước Hibbert,” William tiến gần, giang rộng hai tay, giọng điệu phô trương, “Không có quý tộc nào thoát được, Phó Gia Lam cậu không ngoại lệ, mà cậu ấy cũng vậy!”

 

Tôi cảm thấy cơ thể Phó Gia Lam căng cứng lại.

 

“Không sao đâu,” tôi kéo nhẹ tay áo của Phó Gia Lam, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của hắn.

 

Tần Phó Vân và Ilow còn ở tiền tuyến. Khi họ trở về, chắc chắn sẽ động đến đám quý tộc, trước đó, tôi cần biết thêm thông tin, để sau này sống sót được lâu hơn.

 

Tôi theo William bước vào nội cung.

 

Đập vào mắt là một cái đài cao, một cánh tay trắng nõn trần trụi buông thõng từ trên cao xuống, không khí tràn ngập hương pheromone alpha hỗn loạn.

 

Một tên quý tộc alpha trẻ từ trên đài bước xuống, hắn ta cười cợt với người bên cạnh: “Cá xem, cần bao nhiêu loại pheromone alpha tiêm vào tuyến thể thì hắn mới ngất đây?”

 

“Ta cá 13 loại.”

 

“Thôi đi, lần trước 12 loại đã ngất rồi.”

 

“Ta thấy hắn cũng lì đòn đấy...”

 

 

Nhìn cánh tay thõng xuống đó, tôi suýt nữa nôn ra.

 

“Nếu ngươi muốn chơi, thì bên kia còn alpha đấy.” William thì thầm bên tai tôi.

 

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, phía sau rèm cửa không xa có vài alpha trẻ bị xích bằng dây xích sắt, tuyến thể sau gáy nối với những chiếc ống dài.

 

“Chiết xuất pheromone từ tuyến thể của alpha có thể chế ra loại thuốc kích thích, vừa an toàn lại không gây hại,” William mỉm cười nói.

 

Tôi nhìn tên quý tộc sắp bước lên đài tiếp theo, rồi quay sang chỉ vào omega đang nằm trên đài nói với William: “Tôi muốn cái này.”

 

William nhướn mày nhìn tôi, cúi xuống hỏi: “Ngươi chắc chứ?”

 

Tôi hiểu ý của William, nếu tôi đòi người, điều đó có nghĩa là tôi sẽ đứng về phía anh ta, sau này những bữa tiệc thế này tôi đều phải tham gia.

 

Tôi gật đầu.

William bật cười, vỗ nhẹ lên vai tôi, ra lệnh cho người chặn tên alpha đang tiến về phía đài.

 

“Ngươi thích món quà nhỏ này, ta chắc chắn sẽ gói ghém cẩn thận và đưa đến trang viên Hibbert.”

 

Tôi cởi chiếc áo choàng ngoài, vung tay ném lên đài.

 

“Đừng động vào đồ của ta,” tôi nói với William, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play