4

Trong lòng tôi chợt run lên, ở phần cuối câu chuyện, vai chính công và vai chính thụ cùng nhau bãi bỏ chế độ nô lệ, đồng thời lưu đày rất nhiều quý tộc đã ngược đãi nô lệ.


Trong số đó có tôi, nhưng điều tôi không ngờ là Tần Phó Vân đã bắt đầu kế hoạch này từ rất sớm.


Vậy có nghĩa là đêm qua, việc anh ta xuất hiện lặng lẽ trong trang viên của tôi thực ra là để điều tra tôi và Phó Gia Lam!


Nghĩ đến đây, tôi sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh. Nếu theo diễn biến bình thường, tôi không phản bác lại lời Phó Gia Lam, Tần Phó Vân sẽ âm thầm liệt tôi và Phó Gia Lan vào danh sách lưu đày của anh ta, rồi bí mật rời khỏi trang viên của tôi mà không ai hay biết.


Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của tôi, Phó Gia Lam nghĩ rằng lời nói của hắn đã dọa tôi sợ chết khiếp, liền kéo tôi vào một phòng luyện tập riêng.


Ánh đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, tôi vẫn còn run sợ, cho đến khi Phó Gia Lam nắm lấy cằm tôi, tôi mới nhận ra toàn thân mình đã bị hắn bao bọc trong vòng tay.


“Vì vậy, nếu muốn sống sót trong tương lai, chúng ta phải hợp tác với nhau,” Phó Gia Lam nói.


Tôi biết thế lực của Phó Gia Lam trong quân đội rất lớn, nhưng tôi có gì? Trong mắt họ, chẳng phải tôi chỉ là một quý tộc rỗng tuếch, chỉ biết mua nô lệ sao?


Có vẻ như Phó Gia Lam đã nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt tôi, hắn cười nhẹ bên tai tôi: “Đừng nhìn tôi như vậy, cậu vẫn có chút giá trị. Mẹ cậu khi còn sống rất thân thiết với Nữ hoàng, và khi bà qua đời, đó là khoảng thời gian Nữ hoàng yêu thương bà nhất.”


Móng tay của hắn lướt nhẹ trên má tôi, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi ra.


Ngay giây tiếp theo, cánh cửa phòng luyện tập bị đẩy ra.


Tôi nhìn thấy Ilow đứng ở cửa với vẻ mặt nghiêm trọng, phía sau cậu ấy là Tần Phó Vân với gương mặt tối sầm.

5

Không biết vì sao, tôi bỗng có cảm giác như mình vừa bị bắt gian tại trận.


“Tần tướng quân quả không hổ danh là thiên tài xuất thân từ khu ổ chuột, ngay cả bây giờ cũng thích giao du với nô lệ.” Phó Gia Lam đặt một tay lên vai tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ilow.


“Con người không nên bị phân chia giai cấp, bởi vì những kẻ cặn bã đang ngồi trên cao...” Tần Phó Vân lạnh lùng nói, “...đáng xuống địa ngục.”


Phó Gia Lam cười khinh miệt: “Tần tướng quân hiện giờ cũng là người ở trên cao, không biết khi tiếp xúc với đám nô lệ hèn mọn, anh có cảm giác mình đang đứng ở vị thế cao cả không?”


Khoảng cách thân phận quá lớn giữa công và thụ lúc đầu chính là rào cản cảm xúc khó vượt qua giữa hai người.


Tần Phó Vân trở nên càng u ám hơn vài phần.


Tôi co rúm lại trong lòng Phó Gia Lam, run rẩy như một nhân vật quần chúng vô danh đâm đầu vào chiến trường đẫm máu.


“Chủ nhân,” lúc này Ilow cất tiếng, “theo quy định của đế quốc về nô lệ, khi nô lệ chạm vào vũ khí, chủ nhân phải có mặt tại chỗ giám sát... Vậy nên nếu cần Tần tướng quân dạy tôi đấu kiếm, phiền chủ nhân phải đến để giám sát.”


Tôi ngẩn ra, mà người có phản ứng giống tôi còn có Tần Phó Vân đang đứng sau Ilow.


Tôi biết hai người họ từ lâu đã có sự liên lạc riêng, cả hai đều căm ghét chế độ nô lệ tồn tại hàng nghìn năm này.


Thế nhưng hôm nay, Ilow lại chủ động lợi dụng quy tắc mà giới quý tộc dùng để trói buộc nô lệ, chỉ để tách tôi và Phó Gia Lam ra.


Tôi không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm, xem ra Nữ hoàng vẫn là một chỗ dựa vững chắc đối với tôi.


Phó Gia Lam thu lại nụ cười, còn Tần Phó Vân tiến lên, đưa tay về phía tôi.


Tôi vội vàng nắm lấy tay Tần Phó Vân và bước ra ngoài, nhưng ngay lập tức, Phó Gia Lam đột nhiên nắm lấy tay còn lại của tôi.


“Ryan, đừng quên thỏa thuận của chúng ta vừa rồi,” Phó Gia Lam cười một cách đầy ẩn ý, còn xoa nhẹ cổ tay tôi.


Tôi: ???


Chúng ta vừa thỏa thuận gì chứ?


Tôi còn chưa đồng ý mà!


Tuy nhiên, sau khi Phó Gia Lam rời đi, sắc mặt của Tần Phó Vân lại trở nên khó đoán.


Cho đến khi tôi đi cùng hai người họ ra sân tập ngoài trời, Tần Phó Vân bỗng thì thầm vào tai tôi: “Những kẻ quý tộc như cậu, cuối cùng cũng sẽ đi đến sự diệt vong.”


Rồi anh ta dẫn Ilow lên sàn đấu kiếm.

6

Vai chính thụ quả nhiên là “đứa con của thế giới,” rất nhanh đã có thể đánh bại hầu hết các quý tộc trên sàn đấu kiếm, những người đã học đấu kiếm từ khi còn nhỏ.


Mỗi lần nhìn thấy vai chính thụ tháo mặt nạ ra và mỉm cười với vai chính công, tôi lại nở nụ cười mãn nguyện.


Có vẻ như tôi đã thành công ngăn chặn quá trình hắc hóa của vai chính thụ!


Thời gian thấm thoát trôi qua, nửa năm sau, bạo loạn xảy ra trên hành tinh chính.


Lần bạo loạn này diễn ra ở khu ổ chuột gần xích đạo, nguyên nhân là do một quý tộc lợi dụng nợ nần để dụ dỗ dân thường ký vào các hợp đồng nô lệ.


Những nô lệ bị đưa đến trang viên của vị quý tộc đó, từ đó không còn tin tức gì.


Cho đến một ngày, một alpha trẻ tuổi toàn thân đầy máu chạy vào khu ổ chuột và nói rằng trong số những nô lệ bị đưa đi, alpha sẽ bị cưỡng ép lấy dịch tuyến để sản xuất thuốc cấm, còn omega và beta thì bị đưa đến tham gia một bữa tiệc của quý tộc. Sau bữa tiệc, người được đưa ra ngoài hầu hết đều được quấn trong vải trắng.


Khi kích động nói đến đây, alpha đột nhiên ngã xuống. Mọi người mới phát hiện sau gáy của anh ta có một lỗ máu lớn, tuyến đã bị cắt mất từ lâu.


Kể từ đó, cuộc bạo động lớn nhất trong gần ba trăm năm đã bùng nổ tại khu ổ chuột ở xích đạo.


Trong đám người bạo loạn, không thiếu những nhân tài điều khiển vũ khí nóng và cơ giáp, sức công phá và sát thương mang lại rất lớn.


Cùng lúc đó, tôi nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc tối của Nữ hoàng.


Tình hình gần đây hỗn loạn, đã lâu rồi Tần Phó Vân không đến sàn đấu kiếm, tôi dẫn Ilow đến tìm vài lần nhưng đều không gặp được.


Gần đây tâm trạng Ilow không tốt, có lẽ do tình cảnh bi thảm của các nô lệ trong cuộc bạo loạn đã khiến cậu ấy cảm thấy u sầu.


Vì vậy, tôi quyết định dẫn Ilow đến tham dự bữa tiệc tối.


Khi tôi chọn trang phục cho Ilow, cậu ấy ngạc nhiên nói: “Chủ nhân, nô lệ không được phép mặc trang phục có đặc điểm của quý tộc.”


“Tôi biết,” tôi suy nghĩ rồi nói, “nhưng có quy định rõ ràng nào trong pháp luật của đế quốc cấm điều đó không?”


“Đó là quy tắc bất thành văn trong xã hội,” Ilow đáp.


“Vậy thì tức là không bị phạt,” tôi cầm một chiếc thắt lưng đính ngọc bích xanh so thử trên eo của Ilow.


“Vậy thì cậu sẽ là nô lệ đầu tiên mặc trang phục quý tộc!” Tôi ngước mắt lên mỉm cười với Ilow, “Chiếc thắt lưng này thật sự rất hợp với cậu!”


Vẻ mặt của Ilow có chút mơ hồ.


“Omega nam có thể mặc váy trong các bữa tiệc tối, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa phân hóa, nên cứ mặc trang phục bình thường của beta nam nhé!” tôi nói.


“Chủ nhân, ngài đã bao giờ mặc váy chưa?” Ilow đột nhiên hỏi.


Tôi ngẩn ra, tôi thường quên rằng mình là một omega chưa phân hóa lâu, trong tâm trí tôi vẫn nghĩ mình là một sinh viên đại học thẳng nam chính hiệu.


“Tôi... chắc là chưa từng mặc?”


Nếu nguyên chủ từng mặc thì cũng chẳng tính là tôi đã mặc!


Ilow mỉm cười: “Tôi rất mong được thấy ngài mặc lễ phục váy.”


Cậu ấy là một omega tương lai mà lại mong muốn thấy tôi, một omega, mặc váy ư? Thật kỳ lạ.


Tôi không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Ilow chọn thêm vài bộ lễ phục trước khi chốt lại một bộ cuối cùng.


Chúng tôi đến hoàng cung theo lời mời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play