2
Tôi giật mình, người này đã đứng đây từ khi nào? Chẳng lẽ là Ilow?
Tôi cầm kiếm bước tới, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn và mạnh mẽ.
Là vai chính công Tần Phó Vân!
Đúng lúc ấy, một tia sét lóe lên, khiến tôi sợ đến mức chân suýt mềm nhũn ra.
Khi tôi vừa định chạy, thì nghe thấy tiếng cửa kính bị kéo ra.
“Chạy cái gì?” Đôi giày da quân dụng của Tần Phó Vân đã dẫm lên tấm thảm đắt tiền của tôi.
Hiện giờ lẽ ra anh ta đang lên kế hoạch triệt hạ chợ đen, nơi liên kết với việc buôn bán nô lệ - nguồn tài chính quan trọng của giới quý tộc.
Và tôi lại chính là vị đại quý tộc nổi tiếng nhất về việc mua nô lệ!
Tôi xoay người, cầm kiếm cảnh giác nhìn anh ta.
“Cậu quên rồi à? Hai ngày trước, trong buổi dạ tiệc ở hoàng cung, cậu cứ mời tôi tới trang viên làm khách.”
Tôi ôm lấy viên kim cương lớn trên chuôi kiếm, thì thầm: “Ai đời vào nhà người khác mà không báo trước một tiếng chứ!”
An ninh ở trang viên Hibbert của tôi đã tệ đến mức này rồi sao?
Ai đi ngang qua cũng có thể vào mà xem một vòng à?!
“Hừ,” Tần Phó Vân hừ lạnh một tiếng, “Tôi cứ tưởng cậu thích kiểu như thế này.”
Quỷ thật, cái tên vai chính công này ăn nói thật vô duyên, nguyên chủ làm sao mà lại yêu anh ta chết sống thế chứ?!
“Tôi cũng chẳng có ý gì khác,” Tần Phó Vân lạnh nhạt nói, hất cằm về phía bên trái tôi, “chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi.”
Tôi cúi đầu nhìn, thì ra trong lúc cãi vã với Phó Gia Lan, tôi vô tình làm trầy cánh tay bằng lưỡi kiếm, giờ đã có những giọt máu to như hạt đậu đang rỉ ra.
Lúc này tôi mới cảm thấy đau, nhăn mặt lại và ôm lấy vết thương.
Trước mặt tôi bỗng xuất hiện một chiếc khăn tay.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt khó đoán của Tần Phó Vân.
“Dùng cái này băng lại đi.”
Tôi ôm tay, không dám nhận.
Anh ta lại thở dài một tiếng, tiến tới kéo cánh tay tôi: “Tôi sớm đã biết cậu chẳng biết băng bó gì rồi.”
Cả người tôi nổi da gà, liên tục lùi lại, nhưng bị Tần Phó Vân mạnh mẽ kéo cổ tay về phía trước.
Cuối cùng, sau khi anh ta băng bó cho tôi xong, tôi mới có thể lùi lại hai bước để tránh xa anh ta.
Tần Phó Vân không nói thêm gì, như một bóng ma, rời khỏi trang viên của tôi.
3
Không thể tiếp tục như thế này được nữa!
Tối đó, tôi ngồi trên giường, lén cắn chăn.
Lúc này, ánh đèn trong phòng bỗng tối đi, tôi ngẩng đầu lên và thấy bóng lưng hơi còng của vai chính thụ.
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền chân trần bước nhẹ trên thảm, lặng lẽ tiến lại gần.
Giường của nam chính thụ chỉ là một chiếc giường gấp đơn giản, nhưng so với chiếc giường gỗ gồ ghề trước kia của cậu ấy thì vẫn êm ái hơn nhiều.
Lúc này, vai chính thụ ngồi bên mép giường, tấm lưng gầy guộc hơi run lên.
Qua ánh sáng lờ mờ, tôi mới nhận ra, cả người cậu ấy đã ướt sũng.
“Cậu làm sao vậy?!” Tôi bất ngờ cất tiếng từ phía sau.
Ilow khẽ run lên, từ từ quay đầu lại, để lộ gương mặt thanh thoát như một đóa sen.
“Tôi ra vườn tỉa mấy bụi cây, thưa chủ nhân.” Cậu ấy nhẹ nhàng nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, gió lớn đang thổi làm những bóng cây đung đưa, tiếng mưa như thác đổ.
Với số lượng bụi cây trong vườn, có lẽ cậu ấy đã dầm mưa suốt cả ngày, vừa mới từ vườn trở về.
Sao tôi lại quên mất quản gia chứ! Cuối cùng mọi việc vẫn đổ lên đầu tôi mà thôi!
Tôi vội túm lấy tay vai chính thụ, nói: “Bây giờ cậu vào phòng tắm của tôi tắm nước nóng ngay, ngày mai, ngày kia, và từ nay về sau cậu không cần phải nghe lời quản gia nữa!”
Vai chính thụ lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Chủ nhân, ngài định đưa tôi đi đâu?”
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi tốt.”
Sáng hôm sau, khi tôi dẫn vai chính thụ ra ngoài, mưa vẫn chưa tạnh. Quản gia nịnh nọt bước đến, nói với tôi: “Thưa công tước, hôm nay ngài có sắp xếp gì cho tên nô lệ đáng chết này không? Ở vườn sau vẫn còn rất nhiều cành cây cần tỉa gọn...”
“Từ nay về sau, trong trang viên của tôi, không được phép làm việc ngoài trời khi trời mưa bão.” Tôi chậm rãi ngắt lời quản gia, nói, “Tôi đã nhắc ông bao nhiêu lần rồi, bây giờ chúng ta phải quản lý trang viên theo những nguyên tắc về môi trường, sức khỏe và khoa học. Nô lệ cũng là con người, họ cũng cần sức khỏe về cả thể chất lẫn tinh thần, như vậy mới có thể chăm sóc trang viên tốt hơn. Ông hiểu không?!”
Quản gia rối rít gật đầu.
Tôi dẫn vai chính thụ lên chiếc xe ngựa điện tử.
Chiếc xe ngựa lặng lẽ bay lên, hướng về phía hoàng thành với những con đường chằng chịt.
Những quý tộc lão thành vẫn duy trì truyền thống đấu kiếm, môn thể thao này đối với họ không chỉ giúp rèn luyện sức khỏe, thể hiện phong cách mà còn là một phương tiện quan trọng để giao tiếp xã hội.
Khi tôi và vai chính thụ bước vào sàn đấu kiếm, Phó Gia Lam đang tháo mũ bảo hộ, trên màn hình điện tử, điểm số của hắn vững vàng đứng đầu.
Không biết hắn đã tập luyện ở đây bao lâu rồi.
Khi nhìn thấy tôi và Ilow bước vào, Phó Gia Lam nhìn chúng tôi như nhìn hai miếng bánh ngọt ngon lành, mắt sáng lên bước tới.
“Thật hiếm khi Công tước Hibbert của chúng ta lại muốn luyện đấu kiếm,” Phó Gia Lam nói, “còn mang theo cả tên nô lệ dễ thương của ngài nữa. Có cần tôi giúp gì không?”
Xung quanh đã có nhiều ánh mắt chú ý tới đây.
Thật là bệnh hoạn.
Tôi âm thầm đánh giá, rồi kéo tay Ilow, tránh xa hắn.
Tần Phó Vân quả nhiên ở không xa, dựa vào quân công mà anh ta có được, tự nhiên bị giới quý tộc bài xích.
Tôi kéo Ilow, phấn khích nói với Tần Phó Vân: “Tần tướng quân, tôi cần một người hầu giỏi đấu kiếm để bảo vệ tôi, anh có thể giúp tôi dạy cậu ta không?”
Ánh mắt của Tần Phó Vân rơi xuống người Ilow: “Hóa ra cậu ở đây.”
Ilow cúi đầu.
Tôi cắn răng, trực tiếp đẩy Ilow về phía Tần Phó Vân.
Ilow lảo đảo, nhưng được Tần Phó Vân đỡ lấy, cả hai đồng thời quay đầu ngạc nhiên nhìn tôi.
Khi hai người thành đôi nhớ đừng giết ông mai là tôi là được!
Tôi vẻ mặt bi tráng, đón lấy ánh mắt của Phó Gia Lam đang tiến tới từ xa.
Đồ xui xẻo.
Xung quanh, mọi người đã bắt đầu bàn tán.
Dù gì trước đây tôi cũng bám theo Tần Phó Vân không rời, giờ lại công khai đẩy người khác vào lòng anh ta.
Phó Gia Lam nhìn qua vai chính công thụ phía xa, cười cợt rồi nắm lấy tôi.
“Cậu thật thú vị,” Phó Gia Lam cúi đầu, thì thầm bên tai tôi với động tác đầy mờ ám, “chẳng lẽ cậu cũng đã nhận ra rằng, gần đây Tần Phó Vân đang thu thập danh sách những quý tộc ngược đãi nô lệ sao?”