Cậu đi vào trong trường, cũng may anh đỗ xe ở xa nên ít học sinh chú ý lắm, tặng kèm với cái khuân mặt cậu có là những câu chửi dễ thương từ miệng xinh. Trước khi đi anh còn mua cho cậu chút đồ ăn vặt nữa, cậu vừa đi vừa chửi rồi cũng đI đến khu giảng đường của mình.
Tuy mới năm hai nhưng đa số kiến thức cậu tiếp nhận đều như sinh viên năm 4 tại cậu được tuyển chọn trực tiếp từ trưởng với điểm thủ khoa cao ngất ngưởng mà, trình độ học vấn rất tốt nên đã vượt lớp thế là các bạn đồng trang lứa vẫn đang còn hai năm mới ra trường còn cậu năm sau đã ra trường rồi.
Người tài thì thường có những kẻ ganh ghét mà, đa số những người bạn học chung với cậu đều không ưa cậu. Cậu thường bị tẩy chay rất nhiều, đây là trường top mà nên đa số rất nhiều thành phần con ông cháu cha nên đa số tụi còn nhà giàu trong này khá biết điều nên không chơi vũ lực.
Chúng nó chơi chiêu cứ thấy ngứa mắt là chặn đường cậu ở khu cậu đi làm thêm, gây khó dễ cho cậu để chủ quán đuổi cậu thế nên cậu mới phải né mà làm việc trong club.
Lúc nãy, khi cậu bước vào trường thì đã có một bóng dáng đứng cách đó không xa mà nhìn cậu.
- “ Tại sao.. Cậu ấy lại đi cùng anh ấy vậy?”
Quay lại lúc này khi cậu vào giảng đường thì cũng vừa kịp chuông, trong tiết thì cậu vẫn là gương mặt ưu tú mà được giáo viên chỉ tên, xung quanh cậu thì vẫn là những lời nói xấu đó giờ còn thêm việc thua bóng hôm trước nữa, nhưng cậu cũng không quan tâm lắm mà ngồi chú tâm nghe giảng, có lẽ.. Cậu đã quá quen rồi chăng.
Và tiếp theo đó thì vẫn lủi thủi làm tất cả mọi thứ một mình vì là một kẻ bị cô lập, cậu kết thúc tất cả sự cô đơn khi chuông kết thúc một ngày học của cậu vang lên, sách thêm chiếc túi đựng sánh vở và laptop, cậu phi nhanh xuống khu vườn sau để phụ giúp bác lao công tưới hoa.
- “ Bác Nhàn, để cháu giúp bác ạ”
- " ái chà là Lâm đấy à, được thôi bác cũng vừa mới vào việc thôi" ( cười và đáp lại )
- “ Vâng ạ.”
Cậu hí hửng để chiếc túi sang một góc ghế đá, sắn tay áo lên sao cho gọn và chạy lại giúp bác một tay. Cậu không có bạn bè, được cái tính cách ngoan ngoãn lắm nên được các cô, gì, chú, bác là nhân viên trong trường mến lắm.
Để giải thoả sau một ngày mệt mỏi và những lời nói xấu thì cuối giờ cậu thường đến khu sau của vườn trường, vừa giúp bác lao công, vừa tìm kiếm sự an ủi từ những bông hoa cúng nắng của chiều tà.
- “ Mau lớn nhé, hãy trở thành những bông hoa xinh đẹp nhất”
Cậu vuốt ve những mầm hoa nhỏ, thu dọn đồ đạc lại sau khi rửa tay sạch sẽ thì cậu lễ phép chào rồi rời đi ra cổng chính "' Chả biết tên điên đó có đón mình không nữa, không thì lại rong bộ về nhà quá"' cậu đứng lại vừa nghĩ vừa ngó xung quanh xem liệu anh có đón mình không nữa. Sau đó thì mở điện thoại ra và xem tin nhắn "' Hả cái gì đây được tuyển rồi sao!?"'
- “ hôm nay, sẽ bắt đầu làm việc, ủa .. Sao lẹ vậy mình còn chưa chuẩn bị gì mà.”
Tin nhắn của cậu là tin nhắn được tuyển chọn để làm gia sư, cậu vừa xem xét thì có một bàn tay kéo góc áo cậu làm cậu giật mình mà quay đầu lại nhìn đó là Liên em gái của anh.
- “ À.. Lâm ơi.. mình muốn hỏi cậu một chút”
- " Sao vậy có chuyện gì à?". Cậu thấy cô ấp úng cũng đâm ra hoang mang, có người tự nhiên bắt chuyện làm cậu cũng hơi lo.
- “ Tại sao sáng nay cậu lại đi chung xe với anh trai mình vậy”
Hoá ra người nhìn thấy cậu bước ra khỏi xe anh chính là cô, cậu hơi hoảng loạn cậu nghĩ không ai nhận ra luôn chứ, giờ rối quá không biết trả lời cô sao nữa, chả lẽ giờ nói hôm qua mình ngủ cùng anh trai cô xong sáng nay anh ta ép cậu đi chung xe sao. Sáp xếp mất cái suy nghĩ trong đầu cậu nói vơi cô một cách ấp úng.
- “ Tại.. Tại sáng nay.. Sáng nay tôi đi xe rồi xe bị hỏng giữa đường.. Nên..anh cậu thấy ròi cho tôi đi ké thôi”
Cô nghe thấy lời trả lời đầy ấp úng của cậu thì cũng khá nghi ngờ, nhưng thôi có đáp án là được rồi, cô cũng khá giống cậu khi thấy cậu đi cùng anh trai mình khiến cô thắc mắc nhiều lắm.
- “ Ừm .. Hoá ra là vậy sao.. Mà sao cậu chưa đi về vậy mọi người trong trường đi về cũng hết rồi mà”
- “ Cậu cũng vậy đấy thây, cũng đã về đâu”
- “ tại mình đang đợi quản gia tới thôi, nay chắc mọi người cũng có việc.”
Họ nói được vài câu thì lại chìm vào im lặng, hai người thực sự nói là bạn thì vẫn chưa phải, cô thì cảm mến cậu, còn cậu thì coi cô như một người bạn đồng trang lứa bình thường.
/ Bíp! / Tiếng còi xe vang lên làm cả hai đều giật mình, đó là anh vừa tan làm về, anh quay đầu xe đi đến chỗ họ, vừa xuống xe vì cô đứng nép phía sau cậu nên anh không nhìn rõ, xuống xe thì chỉ hỏi cậu trước thôi.
- “ Nhóc xong rồi à, xin lỗi nhé tôi có chút việc nên tới đón em muộn.”
Cậu thấy thế cũng chẳng nói gì, gương mặt tuy không thổ lộ nhiều nhưng vẫn gợi lên một tia giận dỗi. Cô đứng ngay phía sau, thấy anh vừa đến chỉ hỏi cậu bạn của mình trong khi mình đứng ngay đấy thì cũng hoang mang lắm nên phải lên tiếng luôn.
- “ Ủa! Ê!? Em vẫn ở ngay đây nha rồi mắc gì hai già đến để ý mỗi cậu ấy hay vậy”
Anh cũng khá bất ngờ khi thấy cô em gái của mình ở ngay đằng sau cậu
- “ Anh chào hỏi bạn em tý thôi, chủ yếu đến đón em mà.”
- " thôi, thôi! Anh khỏi nhá!!" Cô phải chen vào ngày lời nói dối không chớp mắt đó.
Anh cũng hiểu sơ sơ rồi, chắc có lẽ cô bé đã thấy anh chở cậu đi sáng nay, anh cũng không nói gì thêm mà cười trừ rồi ra mở ghế xe cho cả hai.
Khi đã ổn định trên xe và thắt dây an toàn thì anh bắt đầu lăn bánh, xe chạy khá nhanh chả mấy chốc thì đã tới nhà cô, cô loay hoay lấy đồ thì anh và cậu cũng vừa trò chuyện.
- " Thế nhà của em ở đâu vậy tôi đưa e về tận nơi cho tiện'
- " Chắc là không cần đâu, tý tôi sẽ đi đến nhà thêu gia sư để dạy kèm." Cậu vừa nói vừa lướt lướt tìm định vị.
- “ Vậy cũng được đề tôi chở em tới đó luôn”
- " À.. Vâng vậy cũng được.." Cậu đưa điện thoại có ghi định vị nơi cậu muốn đến cho anh xem, anh xem xong thì gương mặt cũng chứa khá nhiều vẻ bất ngờ.
Cô lấy đồ xong, vừa dứt câu chào tạm biệt anh và cậu để xuống xe vào nhà thì đã nghe thấy anh nói.
- “ khu cậu muốn đến.. chả phải là đây luôn sao?”
Anh vừa nói xong thì cả cô và cậu đều hóng mà quay lại nhìn, hoá ra anh chính là người đã được thuê làm gia sư cho cô, anh hoang mang một thì cô hoang mang ba tại vì cô không biết mẹ cô đã thuê gia sư cho cô. Cô vội xác định rồi chạy vào hỏi mẹ cô, bà ta cũng khẳng định điều đó mà không giải thích gì thêm.
Sau đó bà chạy ra để đón cậu, gia sư mà bà ta chọn lọc từ rất nhiều người.
- " Cậu Lâm đến rồi sao mừng qu.." ( khựng lại )
Bà ta đang cười mà tắt cái rụp luôn tại vì người tài xế trở cậu đến chính là anh, không khí dần chìm vào căng thẳng anh cũng không thèm để ý đến bà ta mà quay xuống ân cần giúp cậu cởi dây an toàn.
- " Không..không cần đâu, việc này tôi có thể làm được mà". Cậu ấp úng vì được anh gỡ dây cho, tuy có ngăn anh lại nhưng anh không quan tâm mà tiếp tục làm giúp cậu.
Sau khi xong thì cậu xuống xe, cúi đầu và chào bà ta, giới thiệu lại về mình rồi cũng được quản gia của nhà dẫn lên phòng học của cô. Tuy vẫn trong giờ dạy cô, nhưng ánh mắt cậu vẫn ngó ra để nhìn xem anh ở đâu rồi nhưng sân đều trống vắng đã không thấy xe anh đâu. Lúc thấy không khí giữa anh và bà ta thì cậu cũng có cảm nhận mang máng có thể không ổn rồi.
Anh lại còn biến mất nữa khiến cậu rất lo chẳng lẽ anh tính bỏ cậu ở đây à, giờ này bắt xe cũng chẳng kịp, cậu lo lắng cũng có phần tủi nhưng vẫn cố gắng tập trung vào dạy cô. - sau 2 tiếng - cậu và cô đều đã hoàn thiện được kiến thức cậu truyền tải cho cô hôm nay, cậu rời xuống sân, cô cũng đứng chào cậu nhưng vì chuẩn bị có thêm một tiết học thêm nên phải vội vã chạy lên phòng chuẩn bị.
Cậu đi ra bên ngoài cổng của căn biệt thự, tay vẫn cầm điện thoại vì không biết nên về nhà như nào, thì bỗng con Ferrari đỗ xịch lại trước mặt cậu, cậu ngơ ngác tiếp thì anh hạ kính xuống.
- “ xong rồi sao, em lên xe đi”
Cậu cũng nghe theo rồi lên xe, vừa thắt dây an toàn mà hỏi anh với giọng có phần giận dỗi.
- “ Nãy anh đi đâu vậy? Tôi ngó không thấy anh, tưởng anh bỏ tôi lại đó chứ”
- “ Em sợ anh bỏ em sao, anh không vô trách nhiệm đến thế đâu”
- “ Sợ cái gì chứ, nói lung lung”
Anh thấy dáng vẻ này của cậu thì cũng cười, ga xe chạy trên đường mà đưa cậu về nhà.