Một ngày đẹp trời, trước cổng trường đại học XYZ, đây là một ngôi trường được đánh giá là top 1 đào tạo ra những thiên tài theo nhiều lĩnh vực khác nhau mà sau khi học xong ra trường có thể tìm kiếm được công việc tối ưu ngay. Anh* Hoàng Trung Hải* đang ở đó, ánh mắt đảo một lượt các sinh viên như đang tìm kiếm ai đó, bỗng ảnh nghe thấy tiếng cổ vũ ở sân thể thao, hay nói đúng hơn là những tiếng gằn giọng:
A: - " Chạy nhanh cái chân lên, đồ lề mề !!"
Xung quanh toàn những tiếng thúc giục kèm theo xen lẫn cả những tiếng khó nhằn /tuýt!/ ( tiếng huýt còi của trọng tài vang lên )
- “ trận đấu kết thúc! đội vàng thắng đội đỏ với tỷ số 21-12!! ”
Những tiếng reo hò từ cổ động viên của đội vàng bắt đầu vang lên khi nghe thấy lời đó, trái ngược bên đội đỏ chỉ toàn chê bai và những tiếng than tiếc vì thua trận
- “ Trời ơi, thua tận bằng đấy điểm luôn hả!? Sao mà có Tế Hiên trong team mà chả thắng nổi vậy”
- “ Haizz, thôi mày ơi nhìn là biết tại ai mà thua rồi còn gì nữa.”
- “ Tại sao lại cho cái thằng bốn mắt chỉ biết học và học đấy vào sân đấu làm gì không biết! Hỏng hết cả trận.”
- “ Thôi đi về, ở đây lâu tý bọn cổ vũ bên đội vàng kia lại sang khịa xong ngứa tay chân.”
Khi mọi người bắt đầu giải tán, chỉ còn lại đội vàng cười đùa ăn mừng vì chiến thắng toàn tập trong trận đấu còn đội đỏ thì đang ngồi bệt xuống sân thi đấu với vẻ mặt thất vọng và mệt mỏi. Đội vàng tiếp tục cố tình lướt qua phía đội đỏ đang ngồi dáng đi phô trường mở lời đầu tiên là tên đội trưởng bên đó với giọng điệu khích đểu:
- " Lục Tế Hiên... Thiên tài trong làng bóng chuyền gì chứ, có một mình mà không dẫn được cả đội chiến thắng thì cũng là dồ bỏ đi" ( cười đểu)
không chỉ thể một tên trong đội bên đó cũng tưng hứng lời xỉa xói của đội trưởng bên mình:
- " Thôi, cứ ở đó mà buồn bã đi lũ thua cuộc, tại vì hôm nay cái bọn này đã cướp của chúng mày cơ hội để đưa ngôi trường tự xưng top 1 này lên đỉnh vinh quang rồi" / ha, ha, ha /..
Bên đó vừa đi vừa cười xì xầm này nọ với cái dáng vẻ không thể nào ngứa đòn hơn, từng lời thốt ra từ những cái miệng đó thật độc địa.
- “ Vậy kết thúc rồi sao?..”
- “ Đúng mà, chúng ta mất vé đi tiếp rồi, năm nay vẫn như vậy..”
- “ / chậc / Bọn họ nói đúng chúng ta chỉ phù hợp với việc học, rồi tương lai sẽ ngồi bàn máy mà thôi”
kéo theo những lời nó đó là những tiếng thở dài. / Bụp! / ( tiếp đấm vào cột sắt)
- " Chết tiệt!!..Chết tiệt!!.. Thật khốn kiếp mà!!!" ( hét thật lớn )
Sau khi hét lên vẫn không thể kìm nén được lửa giận trong lòng. Anh ta tiếp tục lao về phía cậu, nắm cổ áo và nhấc bổng cậu lên.
- " Tại mày..tại mày, tất cả là tại mày!!! VŨ THIÊN LÂM... Là mày, là mày ... Thắng c.hó tại sao lúc đó mày không chạy lên đỡ bóng, sao lúc đó mày không chạy nhanh cái chân của mày lên!! Bộ chân mày có vấn đề à! Mà phải ngớ kĩ trong cái đầu là mày đang chơi bóng chuyền đấy" ( giơ nắm đấm lên)
Lúc đó đã có một số người khá hốt hoảng lao đến tách hai người ra trước khi họ gây gổ.
- " Bình tĩnh Tế Hiên đừng làm thế " ( nhẹ giọng )
- " đúng vậy lỗi ở đây không phải do hoàn toàn từ phía Lâm" ( giọng chấn tĩnh )
Anh ta bắt đầu bình tĩnh lại mà hạ tay mình xuống sau khi nghe những lời mọi người khuyên, cũng đúng thôi Anh ta quá mất bình tĩnh để phân biệt rồi, sự bức xúc từ nhiều phía khiến anh ta không phân tích được gì thêm mà đổ hết lỗi lầm lên người có trình độ kém nhất trong đội. Anh ta quay lại lườm cậu với ánh mắt chưa hết tức giận rồi bức bối dời đi.
Ánh nắng của hoàng hôn thoáng qua khẽ chạm lên gương mặt cậu, đôi mắt ánh vàng, từng giọt mồ hôi lẫn những giọt lệ uất ức, cứ rơi tí tách xuống mặt đất đầy bụi. Tất cả như chan chứa nói lên từng đợt suy nghĩ đến sự vô dụng, thảm hại của bản thân cậu ngay lúc này, trong đầu cậu giờ chỉ toàn những lời trách móc từ những con người xung quanh cậu ngay lúc ấy.
Cậu chậm rãi đứng dậy cầm quả bóng chuyền da trên tay tự tung lên rồi bật nhảy đập xuống, còn anh vẫn đứng cách đó không xa mà chứng kiến hết toàn bộ sự việc xảy ra với cậu vừa nãy khi đang hút thuốc. Bỗng.. 1 cú bật nhảy của cậu, cậu đập bóng sai cách mà bị chậc khớp tay.
- “ Ah!... Chết tiệt!! Chậc khớp ngón rồi”
Cậu từ từ đưa đưa tay còn lại lên nắn nhẹ vào ngón tay bị chậc mồm vẫn than xui quá cũng những tiếng xót xa vì dù cố thử nắn nhưng không hiệu quả được tý nào. Khi không biết phải làm thế nào để giảm bớt được cơn đau này thì anh bước tới phía cậu, chẳng nói chẳng rằng gì mà cầm lấy tay cậu lên mà nắn ngón tay bị chậc đó trong khi cạu vẫn còn ngơ ngác. / cậc!/ tiếng va chạm trong xương vang lên, nó đau điếng đến từng chân tóc của cậu. Cậu vì đau mà hét rõ to, còn anh thì vãn thản nhiên hỏi một cậu:
- “ Sao rồi đã thấy đỡ hơn chưa?”
Cạu lại hét toáng lên rồi dừng lại nhìn anh ấy với gương mặt cau có.
- " Đỡ cái gì mà đỡ!! đau thấy.." ( khựng lại ) "' Sao lại thấy đỡ đỡ vậy ta? "'
- " thấy..." Anh ngẩng mặt lén hỏi cậu một cách nhẹ nhàng.
Cậu ấp úng quay mặt đi chỗ khác có phần ngại vì quê, anh nhìn thấy mặt cậu như vậy thì cũng không khỏi phì cười quay đi chỗ khác, cậu thấy khó chịu lắm nhưng cũng chẳng nói được gì. Điệu bộ có phần trêu chọc, anh buông tay ra mà đứng dậy.
- “ Thôi ổn là tốt rồi, cậu búng với lại đập bóng sai cách như thế thảo nào bị chậc tay là đúng”
Anh bắt đầu cởi chiếc áo vest đen phía bên ngoài ra, kéo gọn tay áo sơ mi bên trong lên một chút rồi bước tới gần trái bóng, cầm nó lên đi tới gần phía lưới búng bóng nhẹ lên và bật nhảy đập một cách dứt khoát bóng xuống sân một cách đẹp mắt.Cậu chăm chú nhìn từng động tác nhẹ nhàng đẹp mắt của anh đó là anh còn đang hạn chế bởi bộ âu phục liệu nếu là một bộ quần áo thể thao thì nó sẽ tuyệt đến mức nào, anh đi sang bên sân kia nhặt bóng lại rồi quay qua nhìn cậu.
- “ Lại đây, nhìn thấy chưa? Cậu hiểu chứ?”
Nghe xong cậu như bị cuốn hút bởi một lực nào đó mà lại gần phía anh. Anh bắt đầu chỉ dẫn cậu về những kĩ thuật cơ bản của việc búng bóng sao cho chuẩn và đập bóng sao cho chuẩn, cậu cũng rất ngoan mà chăm chú nghe anh nói, tại sao nay được người đàn ông xa lạ trước mắt này chỉ dẫn cậu lại thấy dễ hiểu và tập nhanh thế nhỉ, chỉ một lúc sau cậu cũng đã có thể thực hành như anh làm rồi, trong khoảng thời gian tiếp theo anh cũng chỉ lại cho cậu một số kĩ thuật cơ bản khác.
Khi tập tành một lúc sau cũng đã thấm mệt, anh và cậu cùng ngồi xuống nghỉ ngơi, cậu đưa đến cho anh cũng mấp máy môi nói.
- “ Cảm ơn anh vì đã giúp tôi về cả việc chậc tay lẫn tập bóng nữa.”
Anh nhận lấy chai nước khẽ nhếch môi lên cười vừa vặn chai nước ra vừa nói :
- “ không cần cảm ơn, thấy cậu tàn quá nên đến giúp thôi”
"'tàn?"' gương mặt cậu đờ ra không biết anh đang nói về điều gì nữa, nhưng cũng không thắc mắc thêm nữa.
Khi cả hai đang im lặng vì không biết nói thêm gì thì một cái giọng nói vang lại từ đằng xa
- “ ÔNG GIÀ!!”
Một cô bé xinh xắn chạy thục mạng tay vẫn đang xách thêm túi màu vẽ, trên người cũng vẫn giữ nguyên tạp dề dính đầy màu , cô lao thẳng đến chỗ anh và cậu đang đứng vì cùng hướng đang chạy nên cô bé đã nhìn nhầm cậu thành anh mà lao đến nhảy bổ lên lưng cậu làm cậu mất thăng bằng mà chênh vênh đổ vào người anh. Cuối cùng may là anh đỡ kịp không thì cả cô và cậu đã hôn đất rồi.
- “ Trời ơi! Hai già của em về nước sao không báo cho nhỏ em một tiếng, hai tuần trước về kí hợp đồng rồi bay luôn chả về chào gia đình một câu”
Mồm xinh yêu của cô khi vẫn trên lưng anh mà líu lo, đến lúc sau anh đỡ cậu ra thì cô mới thấy sai sai "' ủa cái mặt phía trước này là ông anh hai già của mình mà, vậy người cõng mình là ai vậy?.. "' Lúc đó cô mới ghé mặt xuống nhìn rõ người đang cõng cô là ai.
- “ chú choá..!! L...Lâm”
Cô vội vàng nhảy xuống một cách dứt khoát, người cô nhảy bổ lên vừa rồi chẳng phải là anh mà là cậu, người mà cô thầm thích từ lâu rồi. "' Phải làm sao đây, trời ơi Liên ơi mày làm cái gì khó coi vậy trời"' cô bối rối mà đứng đấy ấp úng mà ríu rít xin lỗi cậu.
- “ Ah, thực sự.. Thực sự xin lỗi cậu.. Mình không cố ý nhảy bổ lên người cậu như vậy đâu... Mình ..mình lỡ nhầm..”
Cô cứ ấp úng xin lỗi như vậy hoài, dù cho cậu kêu là không sao vẫn vậy. Khi cả hai dằng co về việc xin lỗi thì anh lại đang trầm tư vì khi cậu ngã vào người anh, anh đã ngửi thấy mùi hương khá quen thuộc nào đó trên người cậu"' Là mùi hương hoa trà sao? Thật quen thuộc..mình từng ngửi thấy ở đáu rồi nhỉ.."'. Anh cứ đứng đực ra đấy suy nghĩ về mùi hương anh vừa ngửi thấy từ cậu, nó thực sự rất quen mà anh chẳng thể nhớ ra nổi, nó giống mùi cô bồ nào đó của hắn dùng sao, nhiều quá liệt kê không nổi.
- Một lúc sau- khi cả cậu và cô đều giải quyết xong về việc va chạm vừa nãy, thì cả hai phía đều chào tạm biệt, cậu thì đi ra bắt chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà. Anh cũng kéo nhỏ em gái cận lòi cận tĩ mà không chịu đeo kính của mình ra xe ô tô để đi về, trên xe cô vẫn líu lo hỏi anh hết câu này câu nọ, anh thì cũng cưng chiều mà trả lời lại cô. Trong lúc đến một ngã tư và phải dừng đèn đỏ anh có quay sang hỏi cô.
- “ Mà em với thằng bé đó là bạn bè à?”
Cô vẫn đang ngậm chiếc bánh trong mồm cũng quay sang nhìn anh rồi trả lời:
- “ Ý anh là Lâm á hả?.. Gọi chung thì em với cậu ấy cũng có thể coi là bạn nhưng tụi em cũng không thân thiết gì lắm, cậu ấy là thủ khoa đầu vào cùng khoá em mà, người được kì vọng trong tương lai nhiều nhất luôn”
- “ Ái chà, nghe cũng ghê gớm ha.”
Anh vừa nói vừa xin nhan xoay bánh lái để đi tiếp, cô cũng quay ra hỏi anh:
- " Ủa mà, sao anh lại đứng đó chơi bóng cùng cậu ấy được hay vậy, bình thường cậu ấy có thích người lạ đâu ta" ( vừa nói vừa lấy bánh ăn tiếp )
Anh cười cười, nhếch cái khoé miệng lên trông có phần sĩ mà nói:
- “ Chắc do anh quá đẹp trai và hấp dẫn được cả nam lẫn nữ ta haha”
Cô nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ:
- “ Hai già của em nay quên không uống thuốc à, tự luyến quá mức cho phép rồi.”
Anh cũng cười mà chẳng nói gì thêm, cô cũng bâng quân mà nói thêm:
- “ Mà kể ra cũng lạ này ông hai già của em tự dưng có hứng chơi bóng rồi dậy bóng cho người khác cơ đấy, trước đây đến cả anh Quân bạn thân của ông già còn chả chịu chỉ bóng cho đến cả chơi bóng còn bỏ mà nay tự nhiên thế đấy”
Anh cũng nghe cô nói mà suy nghĩ, đúng thật đã lâu anh chưa tập bóng sau lần xưa đó, anh cũng chả bao giờ chỉ cho ai vè kĩ thuật tập bóng cơ bản của một tuyển thủ bóng chuyền tài năng năm đó cho ai cả, bạn thân từ thủa cởi chuồng tắm mưa cũng không ngoại. Vậy mà khi nhìn thấy cậu vật vã với quả bóng mà anh lại thấy thương muốn đến gần hơn để chỉ cho cậu, hôm nay anh lạ thật đấy.
____________________