Đôi mắt nhỏ đen láy như hai hạt đậu của Khinh Phụng không ngừng chuyển động, vừa đối diện với đôi mắt của Lý Hàm, nàng đã cảm thấy ngại ngùng mà cuốn đuôi lên che mặt. Hành động vô tình ấy lại có thể khiến Lý Hàm không nhịn được bật cười. “Đừng đuổi nữa, cứ để mặc nó đi!”
Vương nội thị nhận lệnh quay lại, mỉm cười giải thích với Lý Hàm: “Nô tài chỉ sợ tiểu súc sinh này sẽ quấy rầy bệ hạ thôi.”
Hừ, ngươi mới là tiểu súc sinh ấy! Khinh Phụng bất mãn quẫy đuôi, thở phì phì trừng mắt lườm Vương nội thị.
“Con vật nhỏ này, hình như rất có linh tính.” Lý Hàm nhìn rõ từng động tác của Khinh Phụng, cảm thấy con vật này có vẻ nghe hiểu tiếng người, liền thăm dò: “Ngươi có hiểu ta nói gì không? Đừng có trốn bên ngoài mãi thế, vào trong đi.”
Ồ, Lý Hàm đang muốn thăm dò nàng sao? Khinh Phụng đặt chân trước lên ngưỡng cửa, nghiêng đầu do dự, cuối cùng quyết định nhảy vào trong, từ từ đi tới cái giường nhỏ nơi Lý Hàm đang ngồi.
Vương nội thị lập tức lo lắng. “Tiểu súc sinh, ngươi đừng có làm loạn đó!”
Ngươi mới làm loạn thì có! Sao ngươi chẳng nói được câu nào dễ nghe một chút chứ?! Khinh Phụng tức giận nhe răng, kêu lên cảnh cáo Vương nội thị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT