Trong cung điện tối tăm, một ngọn nến lại bất thình lình phụt tắt, cả đám người ngồi im như tượng, nhìn chằm chằm vào cây hà thủ ô “đầu lìa khỏi cổ”, nhất thời vẫn chưa thể hoàn hồn. Vĩnh đạo sĩ cũng rất xảo quyệt, trước khi để Quách Thái Hậu kịp nổi cơn tam bành, hắn căn đúng thời cơ mà chắp tay hành lễ, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói: “Bần đạo đã giúp gọi hồn tiểu điện hạ, nhưng xem ra Quách nương nương cũng không nhớ thương điện hạ lắm thì phải.”
Quách phi vốn đang sợ hãi đến phát khóc, lúc này lại trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm Vĩnh đạo sĩ, cứ như hắn mới thực sự là quái vật, còn đáng sợ hơn cả đứa bé hà thủ ô kia nữa. Nàng ta kinh ngạc mấp máy môi, như muốn nói gì đó nhưng lại bị Quách Thái Hậu giơ tay ngăn lại.
“Đạo trưởng, quả nhiên pháp lực của ngài thâm sâu khó đoán, ta đã từng này tuổi rồi mà cũng mới là lần đầu tiên được chứng kiến.” Quách Thái Hậu vẫn ngồi yên trên ghế, cười gằn, nói: “Nếu ngài đã có thể nhìn rõ tâm tư của ta, vậy thì ta cũng không cần nói nhiều nữa. Ta chỉ muốn hỏi ngài, tâm nguyện này của ta, ngài có thể giúp ta thực hiện được không?”
Vĩnh đạo sĩ không trả lời câu hỏi của Quách Thái Hậu ngay, chỉ khẽ nheo mắt cười nhạt, nói với giọng bí hiểm: “Sắp đến tháng cô hồn rồi.”
Câu nói của hắn khiến ai nấy đều khẽ run rẩy, trong lòng bất giác nghĩ đến tháng Bảy. Vương Thái hậu không nhịn được nữa, hỏi: “Ý của đạo trưởng là, đến tháng Bảy này sẽ có thể giúp chúng ta… hoàn thành tâm nguyện?”
Vĩnh đạo sĩ vẫn không khẳng định, cũng không phản đối, chỉ nhếch miệng cười khan mấy tiếng, làm ra vẻ thần bí trả lời: “Không thể tiết lộ thiên cơ được. Nhưng mà Thái hậu cứ yên tâm, bần đạo đã xuống núi thì đương nhiên là đã đồng ý giúp đỡ rồi. Mà nếu bần đạo đã đồng ý giúp đỡ, đương nhiên việc này cũng sẽ hoàn thành. Haizz, dù gì thì sư phụ ta cũng đã nhận hậu lễ của các người, ta có từ chối thì ngài ấy cũng không chịu nhả lễ vật đó ra đâu.”
Bốn ngươi trong lòng vô thức quay mặt nhìn nhau, vô cùng lúng túng. Công chúa An Khang bèn nhanh chóng chạy đến chỗ Vĩnh đạo sĩ, kéo ống tay áo của hắn, làm nũng nói: “Sư thúc, người đừng nói như vậy mà… Nếu đến tháng Bảy người mới có thể giúp đỡ mọi người hoàn thành việc này, vậy chi bằng chúng ta cứ về Hoa Dương quan trước đi ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT