Từ hôm qua, sau khi nàng ta bất cẩn để lộ thương tích của mình, hình như tên hoạn quan này bắt đầu bám dính lấy nàng ta không buông. Hôm nay, mới sáng sớm gã đã đến lầu Ngạc Hoa cẩn thận chăm sóc nàng ta, mà điều khiến nàng ta cảm thấy phiền lòng nhất chính là, rõ ràng người gã quan tâm không phải là nàng ta, thế nhưng trái tim nàng ta vẫn bị gã quấy nhiễu.
Thúy Hoàng biết rõ dưới ánh mắt của Hoa Vô Hoan, mỗi hành động của nàng ta, dù là lơ đãng cũng sẽ bị gã nhận ra. Vì vậy, để không bị lộ, nàng ta quyết định án binh bất động, tạm thời cứ bám chặt lấy thân xác Đỗ Thu Nương để ứng phó với gã.
Chẳng hạn như lúc này, Hoa Vô Hoan vẫn đang ngồi bên cạnh nàng ta, mặt lạnh như sương. Nàng ta nghiêng người ngồi tựa trên ghế quý phi, đôi mắt lạnh lùng khẽ mở to, lẳng lặng nhìn gã. Nếu nàng ta là một kẻ thích chọc ghẹo người khác, có lẽ đã biến gã thành một công cụ để chơi đùa rồi, đáng tiếc là tính cách nàng ta vốn quái gở, thấy gã như vậy thì càng cảm thấy vô vị hơn. “Ta đã nói rồi, ta không sao, Hoa Thiểu giám ngươi bận trăm công ngàn việc, không cần phải vất vả đi lại như vậy.”
Rõ ràng giọng nói của nàng ta đã thể hiện sự kháng cự, muốn mau chóng đuổi Hoa Vô Hoan đi, ai ngờ gã lại không chịu buông tha cho nàng ta. “Thu phi, nô tài cảm thấy gần đây ngài thực sự có chút khác thường, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?” Trong lòng Thúy Hoàng bắt đầu cảnh giác.
“Bởi vì lâu rồi ngài không hỏi nô tài về nhiệm vụ bí mật kia.”
Thúy Hoàng thầm giật mình, nhận ra Hoa Vô Hoan đã bắt đầu nghi ngờ mình thì vội vã nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi: “À, vậy đã tìm thấy ngọc tỷ chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT