Trên giường nhỏ, Lý Hàm khẽ nâng mắt lên nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Khinh Phụng đang ở ngay trước mặt mình, cảm thấy buồn cười, sau đó lại ung dung lật sách. “Không cần, ta không thấy mệt. Là vua của một nước, nếu không thể canh một giải quyết việc triều chính, canh hai đọc sách thì sao có thể xứng đáng với lê dân bách tính chứ?”
“Bệ hạ nói thật chí lý, ha ha... thật là chí lý!” Khinh Phụng vừa cười gượng vừa lén lườm Lý Hàm một cái, vẻ mặt đau khổ tiếp tục tìm kiếm hạt châu, Thực ra lúc này nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ gì, chỉ là thấy nhàm chán đến phát điên lên được. “Bệ hạ, chẳng phải người ta vẫn thường nói “đêm xuân một khắc ngàn vàng” hay sao, ngài triệu người đến thị tẩm nhưng lại ngồi đó đọc sách như vậy, bình thường các vị nương nương có nói gì ngài không?”
“Nói gì? Đương nhiên là khen ngợi ta rồi.” Lý Hàm đặt sách xuống, nhìn Khinh Phụng đang ngồi xổm trên mặt đất quay tới quay lui, vạt váy cùng dải lụa khoác tay trải dài trên mặt đất, nhìn rất giống một chú chim trĩ vàng đang mải miết kiếm ăn, khiến hắn không nhịn được khẽ nhếch mép cười. “Ngươi nhắc ta mới nhớ, người ta tuyên triệu thị tẩm hôm nay vốn dĩ không phải là ngươi, vậy mà ngươi lại có thể qua mặt được nhiều người như vậy để vào đến tận đây. Xem ra hôm nay không chỉ có một mình ngươi lừa gạt ta thì phải?”
“A?” Khinh Phụng đâu dám thú nhận là mình đã biến thành hình dáng của Phi Loan nên mới có thể dễ dàng qua cửa, đến gặp Lý Hàm được chứ. Vì vậy, nàng lại vội vàng đổi giọng, nũng nịu cầu xin. “Tất cả đểu tại tiện thiếp đã dối trên gạt dưới, cả đường đến đây đều dùng quạt lụa che mặt nên mới có thể qua mặt được các cung nữ, thị vệ ở bên ngoài. Cầu xin bệ hạ hãy tha tội cho họ... A, không phải... Cầu xin bệ hạ hãy tha tội cho bọn tiện thiếp!”
Lý Hàm ra vẻ lạnh lùng, cười nhạt một tiếng, nói với Khinh Phụng: “Hiện tại ngươi ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, lấy gì để cầu xin thay người khác đây? Ta nghĩ ngươi vẫn nên tự cầu nguyện cho mình đi thì hơn!”
Khinh Phụng còn định nói thêm gì đó, nhưng Lý Hàm không cho nàng có cơ hội mở miệng, hắn cao giọng gọi Vương nội thị vào điện, khiến Khinh Phụng sợ đến mức chỉ còn biết cúi đầu giả chết. Nhưng không ngờ Lý Hàm cũng chỉ làm ra vẻ vậy thôi, gọi Vương nội thị vào đơn giản là để sai gã chuẩn bị trà và điểm tâm khuya. Lúc Vương nội thị cúi đầu lĩnh mệnh, gã lặng lẽ liếc nhìn “Phi Loan” đang ngồi trên mặt đất, không thể nhận ra đây chính là cô nương ban ngày vẫn còn cao cao tại thượng kia; có lẽ nàng ta đã đắc tội gì đó với bệ hạ nên mới bị phạt như vậy.
Đúng là một nha đầu ngốc, tưởng hầu hạ thiên tử là dễ lắm sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play