Khi về đến Trúc Minh Viện, Cẩm Tâm phấn khởi nói: "Phu nhân, nô tỳ thấy Hầu gia nói rất chân thành, có lẽ thật sự đã hối hận, cuối cùng phu nhân cũng chờ được đến ngày này."
Nếu như ta chưa từng bị giam trong trang viên suốt ba mươi năm, có lẽ ta cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, ta không hề vui mừng trước sự hối hận của Triệu Sĩ Trai, ta chỉ thấy ghê tởm.
Ta bảo Cẩm Tâm mang nước nóng, dùng xà phòng hương để rửa tay nhiều lần.
Cẩm Tâm dùng khăn lụa lau tay cho ta, nhẹ nhàng an ủi: "Phu nhân, Linh di nương và biểu tiểu thư đều đã chết, đứa con trong bụng Linh di nương cũng không còn, dù sau này Hầu gia có yêu ai khác, tình cảm cũng không thể vượt qua phu nhân. Đợi khi đứa con trong bụng phu nhân kế thừa tước vị, phu nhân trở thành lão phu nhân, phu nhân sẽ hoàn toàn thỏa mãn."
Nhưng Triệu Sĩ Trai thân thể rất khỏe mạnh, có lẽ còn sống thêm mấy chục năm nữa.
Chẳng lẽ ta phải chịu đựng thêm mấy chục năm sao?
Không được, ta đã sống lại một đời, tại sao ta không thể sống cuộc đời tự do thoải mái, mà lại phải nhẫn nhịn lâu như vậy?
Ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi.
Ta đột nhiên đứng dậy, thay một bộ y phục khác, bảo Cẩm Tâm lấy xuống một hộp đỗ trọng và một hũ rượu a giao từ kệ Bát Bảo, sau đó dẫn nàng đi xuống bếp.
Hôm trước khi Tạ Tam báo cáo hành tung của Linh Mạn Như, đã đưa cho ta một gói thuốc độc mà nàng mua.
Ta đổ hết vào trong hũ rượu a giao.
Ta dặn dò đầu bếp: "Đầu tiên dùng đỗ trọng nấu nước, ba chén còn lại một chén, sau đó đổ vào hũ rượu, hâm nóng trên bếp, rồi làm thêm vài món ăn đẩy lùi hàn khí, đợi Hầu gia đến dùng."
Đây là cách pha chế rượu ấm xua tan hàn khí, đầu bếp lập tức tiếp nhận và bắt tay vào làm.
Rời khỏi nhà bếp, Cẩm Tâm nói với ta: "Phu nhân đã nghĩ thông suốt thì tốt rồi."
Khi nói câu này, đôi lông mày nàng lại cau lại.
Ta hỏi: "Ta đã nghĩ thông suốt, sao ngươi lại không vui?"
"Nô tỳ đáng lẽ nên vui mừng." Cẩm Tâm nhìn ta, trong mắt có chút mơ hồ: “Nhưng trong lòng nô tỳ, không hiểu sao lại thấy thương phu nhân."
Đôi mắt nàng chớp nhẹ, khóe mắt bỗng trở nên ướt át.
Nàng là một cô gái tốt, không có ký ức của kiếp trước, không biết ta đã trải qua những đau khổ gì, nhưng theo bản năng, nàng thấy thương cho ta.
"Không sao đâu, chúng ta hãy đến Từ An Viện" ta vỗ nhẹ vai Cẩm Tâm và nói.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
11
Khi đến Từ An Viện, tuyết rơi càng dày đặc hơn, trên đầu và vai Triệu Sĩ Trai đã phủ một lớp tuyết trắng.
Ta bước đến gần, dùng tay lau sạch tuyết cho hắn, nhưng hắn né tránh và nói: "Đừng lo cho ta nữa, nếu nàng bị lạnh mà ốm thì ta mới thật sự có tội."
Hắn từng dùng giọng điệu này để trò chuyện với Hứa Tương Dao, cũng từng dùng giọng điệu này để lừa dối Linh Mạn Như, và bây giờ, hắn lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với ta.
"Chàng cố gắng thêm chút nữa, ta sẽ vào thỉnh cầu mẫu thân" ta nói với hắn.
Sau đó, ta bước vào nội thất.
Bên trong phòng, mẫu thân không nằm trên giường mà đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chú vào những bông tuyết ngoài trời.
Rõ ràng bà lo lắng cho Triệu Sĩ Trai, nhưng cố tình làm ra vẻ lạnh nhạt để ta thấy. Bà muốn ta cảm thấy thương hại cho Triệu Sĩ Trai, và chỉ cần ta mềm lòng, ta sẽ không tính toán những việc mà hắn đã làm sai trái nữa.
Ta hít một hơi thật sâu, quỳ xuống trước mặt mẫu thân và cầu xin: "Mẫu thân, nếu Sĩ Trai tiếp tục quỳ như vậy, chàng sẽ đổ bệnh, con thật lòng lo lắng cho chàng."
Bà vội vàng đỡ ta dậy, miệng nói: "Tên nghiệt tử ấy, đáng gì mà con phải lo lắng đến thế!"
Rồi bà nhanh chóng ra lệnh cho Lý ma ma: "Đi bảo Hầu gia, nói rằng thê tử nó đã xin cho nó rồi, không cần phải quỳ nữa."
Ta còn sốt ruột hơn bà, liền đứng dậy đi theo Lý ma ma ra ngoài. Vừa khi Lý ma ma bảo Triệu Sĩ Trai đứng lên, ta liền lo lắng thúc giục: "Phu quân, chàng mau về thay y phục đi, bếp đã nấu cho chàng một chén rượu đỗ trọng ấm áp, còn có vài món ăn giúp xua hàn khí. Chàng đã bận rộn suốt đêm, hãy ăn một bữa ngon lành rồi nằm xuống nghỉ ngơi thật ấm áp."
Từ trong phòng vang lên tiếng ho của mẫu thân.
Ta nói: "Chàng cứ đi đi, mẫu thân ở đây đã có ta."
Triệu Sĩ Trai cảm động nắm lấy tay ta, thành thật nói: "A Nhu, nàng thật tốt, trên đời này, nàng là người đối xử tốt nhất với ta. Ta, Triệu Sĩ Trai, thề rằng từ nay trở đi, trong lòng ta chỉ có mình nàng."
Ta rút tay ra khỏi tay hắn: "Chàng mau đi đi."
Triệu Sĩ Trai cười nói: "Ngốc quá, A Nhu của ta, thân thể phu quân nào có dễ bị lạnh đến vậy?"
Ta làm ra vẻ ngượng ngùng, nói với hắn: "Đỗ trọng này có niên đại cao, rượu a giao cũng là loại hiếm có. Nếu không phải lo chàng nhiễm phong hàn, ta đã không nỡ đem đi nấu thành rượu đỗ trọng."
"A Nhu, tấm lòng của nàng, ta đều biết" hắn nói, ánh mắt đầy âu yếm: “Nàng đối xử với ta tốt như vậy, ta nhất định không phụ lòng nàng."
Hắn đẩy ta vào nội thất, cúi đầu lạy mẫu thân, rồi vội vã rời khỏi Từ An Viện.