Mẫu thân cười nói với ta: "Con thấy không, đàn ông cũng như trẻ con, phạm sai lầm không sao, sau này sửa đổi là được. A Nhu, con đã trải qua mọi chuyện mà vẫn giữ được sự điềm tĩnh, hạnh phúc của con còn ở phía trước."
Có lẽ bà rất hài lòng với sự hiền đức của ta, bà lấy ra một bộ trang sức đá quý mà bà đã cất giữ lâu năm, trao cho ta.
Bà nói: "Hôm qua Lý ma ma truyền tin gấp, mẫu thân con lo lắng cho con, đã nhiều lần phái người đến hỏi thăm có chuyện gì xảy ra không. Ta đã phái người đến Quốc công phủ giải thích. Giờ mọi chuyện đã ổn định, nếu con nhớ mẫu thân con, ta sẽ để Sĩ Trai đưa con về Quốc công phủ ở thêm vài ngày. Ta sẽ đến chùa Hộ Quốc mời pháp sư về nhà làm lễ, trừ đi vận xấu."
"Vâng, tốt quá" ta đáp: “Những chuyện vừa qua, con cũng sẽ che giấu trước mặt phụ mẫu, không để họ giận phu quân."
Nghe vậy, mẫu thân càng vui mừng hơn.
Bà xúc động nắm tay ta, nói những lời thân tình.
Khoảng nửa canh giờ sau, hạ nhân vội vàng đến truyền tin, nói rằng Hầu gia đã thổ huyết.
Mẫu thân đang vui vẻ nói cười bỗng nhiên như bị bóp nghẹn, cứng đờ lại.
Ta cấu mạnh vào đùi mình, rồi được Cẩm Tâm dìu đi, vừa chạy vừa khóc lớn ra ngoài.
Mẫu thân lúc này mới tỉnh lại, vội vàng đuổi theo.
12
Triệu Sĩ Trai không sao khi dùng bữa, nhưng khi nằm xuống trong phòng thì độc dược bắt đầu phát tác.
Hạ nhân lo lắng tiếng động sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, nên họ đứng cách xa nội thất, vì vậy không ai nghe thấy tiếng rên rỉ của Triệu Sĩ Trai.
Triệu Sĩ Trai vật lộn trong phòng khoảng một khắc, rồi bò đến bên cửa sổ, đập vỡ cửa sổ, lúc này hạ nhân mới phát hiện hắn đã thổ huyết.
Nhưng khi ấy, hắn đã gần kề cái chết.
Khi ta và mẫu thân đến nơi, Triệu Sĩ Trai đã tắt thở.
"Con ơi, ai đã hạ độc con!" Mẫu thân đau đớn như trời sập, gào thét lao về phía thi thể.
Ta trong lòng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Triệu Sĩ Trai đã chết, ta không cần phải chịu đựng thêm mấy chục năm nữa.
Cha chồng ta khi còn trẻ từng rơi xuống hồ băng, sức khỏe bị tổn thương, con cháu hiếm hoi, chỉ có mỗi Triệu Sĩ Trai là con độc đinh. Giờ hắn đã chết, đứa con trong bụng ta chính là hy vọng duy nhất của Hầu phủ An Nam.
Ở Hầu phủ An Nam, không ai còn có thể đe dọa ta nữa, từ nay về sau, Hầu phủ An Nam thực sự trở thành nhà của ta.
Ta đảo mắt một vòng, yên tâm ngất lịm trong vòng tay Cẩm Tâm.
Cẩm Tâm lớn tiếng gọi người, cùng họ đưa ta trở về Trúc Minh Viện.
Chẳng bao lâu sau, ta nghe thấy mẫu thân dẫn theo đầu bếp đến tra hỏi Cẩm Tâm, chất vấn về nguồn gốc của đỗ trọng và rượu a giao được mang vào bếp.
Cẩm Tâm vừa khóc vừa chỉ vào kệ Bát Bảo, nói với mẫu thân đang đau đớn tuyệt vọng rằng đó là do biểu tiểu thư gửi đến trước đây, được cất giữ cẩn thận trên kệ, ai mà ngờ lại có độc chứ.
Chẳng bao lâu, cha chồng ta cũng đến.
Ông dẫn theo người khám nghiệm tử thi, Triệu Sĩ Trai là Hầu gia, một Hầu gia bị đầu độc c.h.ế.t là một chuyện lớn, nên Hoàng thượng lập tức được báo tin và đã phái Đô úy phụ trách an ninh kinh kỳ đến để điều tra.
Rất nhanh, họ phát hiện ra rằng thứ có độc chính là hũ rượu a giao, mà rượu này là do biểu tiểu thư gửi đến Trúc Minh Viện, còn chất độc lại giống hệt loại độc mà Linh di nương đã dùng để hạ độc biểu tiểu thư trước đó vài ngày.
Vì vậy, họ kết luận rằng hung thủ hoặc là Linh di nương, hoặc là biểu tiểu thư Hứa Tương Dao.
"Không, không thể nào" mẫu thân ta khóc lóc thảm thiết: “Linh di nương và Tương Dao đều yêu Sĩ Trai, làm sao họ có thể hạ độc g.i.ế.c hắn chứ?"
Đô úy nói với phụ mẫu chồng ta: "Lão Hầu gia, lão phu nhân, có lẽ kẻ mà hung thủ muốn g.i.ế.c thực sự là phu nhân của quý phủ. Phu nhân là chính thê, lại đang mang thai, họ ghen ghét nên hạ độc, động cơ rất rõ ràng."
"Vậy nhi tử ta đã thay A Nhu gánh tội sao?" Giọng mẫu thân điên cuồng.
Đô úy lạnh lùng đáp: "Lão phu nhân, bà hồ đồ rồi sao? Nếu không phải tiểu Hầu gia sủng thiếp diệt thê, dung túng cho hai người phụ nữ tranh giành tình cảm, thì làm sao họ dám nảy sinh ý định hạ độc chính thất?"
Mẫu thân á khẩu.
Cha chồng ta quát mắng bà: "Bà bây giờ nói nhảm thì thôi, nhưng khi A Nhu tỉnh lại, bà không được phép nói những lời điên rồ này nữa."
Mẫu thân khó tin nói: "Ông nói tôi nói điên rồ? Nếu không phải A Nhu mang rượu này cho Sĩ Trai uống, thì Sĩ Trai làm sao mà mất mạng?"
"Giang Tố!" Cha chồng ta lớn tiếng gọi, nhắc nhở bà: “Bà đừng quên, A Nhu đang mang trong mình đứa con duy nhất của Sĩ Trai. Mối hôn sự này, vốn là Sĩ Trai có lỗi với nàng! Nàng là đích nữ của Quốc công phủ, không phải là nha hoàn mà bà có thể tùy ý bóp nắn theo ý mình!"
"May mắn là A Nhu không cùng uống rượu với Sĩ Trai!" Giọng cha chồng ta đầy nghiêm khắc.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sau một lúc lâu, mẫu thân sụt sùi khóc: "Nếu biết trước như vậy, lúc đầu ta không nên đưa Tương Dao về phủ."
Đô úy lạnh lùng khuyên vài câu, sau đó mang kết quả trở về cung để báo cáo.
Khi ta "tỉnh lại" mẫu thân cẩn thận khuyên ta không nên quá đau buồn, sợ ta sẽ nhận ra rằng bà có ý trách ta.